Những quán cà phê có diện tích nhỏ hơn có thể sẽ không có phòng chiếu phim cỡ nhỏ và khu vực đọc sách, trong khi đó các quán cà phê có diện tích lớn hơn sẽ chia khu vực game thành hai tầng là tầng trên và tầng dưới.
Hiện tại Bùi Khiêm muốn thay đổi khu vực game ở tầng hai, tức là một nửa số máy tính hiện có đều sẽ đổi thành thiết bị VR!
Nguyên nhân cũng rất đơn giản: thiết bị VR chiếm nhiều diện tích hơn.
Tuy chỗ ngồi của quán cà phê Internet Netfish thưa hơn nhiều so với các quán cà phê Internet khác, nhưng dù có thưa đến đâu cũng có giới hạn.
Khi người chơi muốn lên mạng, tất cả những gì bọn họ cần là một cái bài và một cái ghế, trừ không gian hai bên và phía sau để người khác tự do đi lại ra thì diện tích cùng lắm cũng chỉ có khoảng bốn năm mét vuông mà thôi.
Tuy rằng trên mặt lý thuyết, thiết bị VR có thể chơi được trong không gian từ bốn đến năm mét vuông, thế nhưng đây chỉ là không gian cơ bản mà tựa game yêu cầu chứ chưa bao gồm khu vực trung lập bên ngoài.
Nếu như là trong phòng khách hay là phòng đọc sách của riêng một người, không gian năm mét vuông đã là đủ, bởi vì đây là không gian riêng tư, về cơ bản không phải lo lắng về việc va phải đồ đạc hay người khác trong quá trình chơi game.
Thế nhưng trong quán cà phê Internet thì lại khác.
Nếu như diện tích sử dụng của hai người là năm mét vuông, nhưng do cả hai đều liên tục di chuyển và vung tay nên rất dễ va vào nhau, ảnh hưởng đến trải nghiệm game.
Do đó, để đảm bảo an toàn, nếu như muốn thay đổi thành trải nghiệm thiết bị VR, bọn họ phải phân vùng và tạo ra không gian riêng tư lớn hơn, diện tích yêu cầu thực sự ít nhất phải là sáu mét vuông thậm chí là bảy mét vuông.
Mỗi một thiết bị đều chiếm thêm hai mét vuông diện tích sàn, chẳng phải số lượng khách hàng mà không gian có thể chứa đựng sẽ giảm xuống rất nhiều hay sao?
Hơn nữa, game VR chỉ là một thứ tương đối mới lạ nhất thời, không phải là một biện pháp giải trí lâu dài. Nhu cầu thực sự của khách hàng là bọn họ có thể vừa chơi game vừa call với bạn bè, chơi game PC nhiều hơn.
Khi quán cà phê Internet Netfish mở khu vực trải nghiệm game này, kết quả có thể là lúc đầu tỷ lệ người tham gia khá cao, thế nhưng cũng nhanh chóng trở nên flop, sau khi cơn sốt qua đi, không một ai quan tâm đến nữa.
Người ở tầng một muốn chơi nhưng không có chỗ ngồi; thiết bị VR ở tầng hai thì trống không, chẳng ai thèm tới chơi.
Cảnh tượng này tuyệt vời biết bao!
Mà sau đó, Bùi Khiêm lại tới cửa hàng của quán cà phê Internet Netfish, tức là khu vực bán hàng.
Đây là bố cục đã được quyết định khi quy hoạch quán cà phê Internet Netfish 1.0. Khu vực bán hàng này không lớn, chỉ có khoảng bốn năm gian hàng, trên cơ bản đều bán các sản phẩm ngoại vi liên quan đến game như chuột, bàn phím hay tay cầm.
Sau khi quán cà phê Internet Netfish phát triển thêm nghiệp vụ nghiệp vụ lắp ráp máy tính ROF, tại đây cũng trưng bày và buôn bán một số sản phẩm như card đồ họa, ROM hay bộ máy tính ROF hoàn chỉnh.
Theo như Bùi Khiêm biết, các thiết bị ngoại vi ở khu vực này bán khá chạy!
Nguyên nhân là bởi vì trước đây quán cà phê Internet Netfish do Trương Nguyên phụ trách, nhân viên cửa hàng được tuyển dụng cũng rất am hiểu về máy tính, các mẫu bàn phím, chuột, tai nghe… mà bọn họ lựa chọn đều là các mẫu kinh điển của các hãng nổi tiếng nhất, sử dụng cực kỳ tốt.
Người chơi đến đây xem và dùng thử thì cảm thấy rất tốt nên trực tiếp trả tiền mua luôn, tuy rằng đắt hơn hàng bán trên mạng một chút, thế nhưng hầu hết khách hàng đến với quán cà phê Internet đều không để ý tới chút chênh lệch giá cả này.
Sau khi quán cà phê Internet Netfish hot lên, lượng người qua lại đông hơn, điều này đã mang đến một nguồn thu nhập cực kỳ lớn cho quán cà phê Internet Netfish!
Bùi Khiêm nói: “Tất cả các sản phẩm của bên thứ ba ở đây, bao gồm bàn phím, chuột, tai nghe… đều xả kho thanh lý, sau này sẽ không bán nữa! Tương lai chỉ bán sản phẩm của Đằng Đạt chúng ta.”
“Đương nhiên, chức năng đề cử ban đầu vẫn sẽ được giữ lại. Nhân viên của cửa hàng vẫn có thể giới thiệu các thiết bị ngoại vi như chuột hay bàn phím cho khách hàng, thế nhưng sau khi giới thiệu xong, khách hàng phải tự đặt hàng trên mạng, chúng ta sẽ không kiếm tiền từ việc qua tay trung gian này nữa.”
Làm như vậy, quán cà phê Internet Netfish sẽ lại mất thêm một khoản thu nhập.
Tuy rằng sau khi đổi sang các sản phẩm của Đằng Đạt cũng có khả năng sinh ra lợi nhuận, thế nhưng nhìn chung, các sản phẩm hiện có của Đằng Đạt tương đối ít, cùng lắm chỉ có thể trưng bày mấy loại sản phẩm ở đây, so với trước đó thì có thể nói là giảm thiểu đáng kể, doanh số bán hàng nhất định sẽ tụt dốc không phanh.
Hơn nữa, sau khi hoàn thành việc thành lập “đội ngũ bán hàng chuyên nghiệp” do Điền Mặc dẫn dắt, Bùi Khiêm sẽ bắt đầu sắp xếp để bọn họ “chiếm lĩnh” khu vực bán hàng của tất cả các quán cà phê Internet Netfish, tạo thành hiệu quả khuyên khách hàng rút lui.
Làm như vậy, chắc chắn thu nhập của quán cà phê Internet Netfish sẽ giảm xuống!
Tuy rằng có thể sẽ không nhiều, thế nhưng tích tiểu thành đại mà.
Hiện tại quán cà phê Internet Netfish mở nhiều chi nhánh như vậy, mỗi cửa hàng giảm một chút, tất cả cộng lại cũng sẽ là một con số không hề nhỏ.
Tiêu Bằng khẽ cau mày, nghiêm túc suy nghĩ.
Hiển nhiên là hắn đang lý giải hàm ý sâu xa trong lời nói của tổng giám đốc Bùi.
Tiêu Bằng là nhân viên kỳ cựu thuở đầu của quán cà phê Internet Netfish, hắn đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình quán cà phê Internet Netfish chuyển lỗ thành lãi, hơn nữa mô hình quán cà phê Internet Netfish 2.0 và 3.0 cũng đều là do hắn một tay thực hiện, có thể nói là hiểu biết sâu sắc về mô hình của quán cà phê Internet Netfish.
Rõ ràng, hắn cảm thấy phương án này của tổng giám đốc Bùi có một chút vấn đề.