Cái gọi là “cơ hội sau rủi ro”, thực ra có nghĩa là trước mắt game VR mới vào bước sơ khai, nếu vứt bỏ sự phát triển của những game tương tự vì vấn đề đồ phối, thì mãi mãi sẽ không có game tương tự xuất hiện.
Vậy thì “Cuộc Chiến Tập Thể Hình” sẽ là game VR duy nhất trên mọi nền tảng game VR kiêm cả chức năng tập thể hình và chức năng phát triển.
Điều này đã cho rất nhiều người chơi lý do cần phải mua.
Thân là nhà thiết kế, không thể chờ tới lúc mọi yêu cầu về trang bị kỹ thuật phát triển tới mức có thể hoàn toàn thỏa mãn bản thân mình rồi mới đi phát triển game được, đến lúc đó thì đã quá muộn rồi.
Sau khi thêm hệ thống thông gió, vấn đề tản nhiệt bên trong đã có thể đạt được cản thiện nhất định, bảo đảm cho trải nghiệm game của người chơi.
Huống hồ cũng không phải không có game VR cần vận động mạnh, ví dụ như ‘Kiếm Quang Dẫn Lối’ trong trí nhớ Bùi Khiêm, dưới độ khó cao mức vận động của nó tương đương với một số bài tập aerobic, mười phút đã có thể đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy tới hứng thú chơi của rất nhiều người chơi, mấy người này hoàn toàn có thể chịu đựng được độ nóng và bất tiện của kính thực tế ảo VR, vì trải nghiệm game tốt sẽ khiến bọn họ tạm thời bỏ qua những khuyết điểm này.
Mọi người rất nhanh đã quyết định thêm nhiều tình tiết hơn.
Muốn chuyển “Cuộc Chiến Tập Thể Hình” vào thiết bị VR cũng không khó, bởi vì nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì thiết bị VR mới nhất này sẽ chọn áp dụng hệ thống điều khiển tùy chỉnh của Thần Hoa, về bản chất nó không khác gì điện thoại.
Mục tiêu của Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân là, trực tiếp cài đặt “Cuộc Chiến Tập Thể Hình” vào trong kính VR, cố gắng đạt được hiệu quả cho dù không dùng máy tính truyền trực tiếp, cũng có thể đạt được hiệu ứng game tốt, điều này rất quan trọng, có thể hạ thấp đáng kể cửa ải game của người chơi.
Sau đó, tiếp tục tạo ra nhiều đạo cụ hơn, không ngừng cung cấp thể lực cho người chơi, hoặc động lực nạp thêm tiền, tạo thành một vòng lặp.
...
...
Thứ sáu, ngày 25 tháng 5.
Mười một giờ trưa, Bùi Khiêm vừa ăn trưa ở quán cà phê Internet Netfish xong.
Vừa nghĩ tới việc tương lai quán cà phê Internet Netfish sắp nảy sinh biến đổi, Bùi Khiêm cảm thấy có chút phấn khởi và mong đợi.
Chiều nay hắn dự định đưa Điền Mặc tới cửa hàng trải nghiệm của Đằng Đạt một chuyến, xem tình hình lắp đặt bên đó, nếu có vấn đề gì thì có thể nhanh chóng giải quyết.
Nếu không có vấn đề gì, thì để đoàn thể kinh doanh tranh thủ thời gian vào ở, đốt tiền!
Lúc này, điện thoại Bùi Khiêm vang lên.
“Hửm? Lữ Minh Lượng?”
Bùi Khiêm cảm thấy hơi bất ngờ.
Bởi vì đã rất lâu không chủ động liên hệ với hắn.
Cụ thể là bao lâu nhỉ? Bản thân Bùi Khiêm cũng không nhớ rõ, có lẽ là khoảng hơn một năm.
Từ sau khi tóm được nhân viên giỏi nhất, rời khỏi bộ phận game Đằng Đạt, Lữ Minh Lượng đã tiếp nhận Nghịch Phong Logistics mà Bùi Khiêm coi trọng nhất, đồng thời làm việc chăm chỉ giúp Nghịch Phong Logistics liên tục mở rộng, liên tục lỗ vốn, lập được công lao lớn.
Có thể nói, nếu có sổ ghi chép công lao, thì Lữ Minh Lượng chắc chắn được xếp ở vị trí số một.
Vốn lão Mã là ứng viên nặng ký nhất cho vị trí này, nhưng lão Mã hết lần này tới lần khác gây ra những rắc rối không cần thiết, sau khi kiếm được không ít tiền, thì cán cân trong lòng Bùi Khiêm đã nghiêng hẳn về phía Lữ Minh Lượng.
Hắn gọi điện tới làm gì?
Chẳng lẽ bên phía Nghịch Phong Logistics xảy ra chuyện gì rồi sao?
Bùi Khiêm rất căng thẳng, cái cây đốt tiền như Nghịch Phong Logistics nhất định không được xảy ra chuyện gì cả!
Bùi Khiêm lập tức bắt máy.
“Tổng giám đốc Bùi, ta muốn trực tiếp báo cáo công việc với ngươi, nhưng lại phát hiện ngươi không ở công ty. Ngươi xem khi nào có thời gian, để chúng ta trực tiếp nói chuyện?”
Bùi Khiêm nghĩ một lát: “Ta đang ở gần công ty, ngươi đợi một chút, ta sẽ nhanh chóng qua đó.”
Sau khi cúp máy, Bùi Khiêm lập tức quay về công ty, gặp Lữ Minh Lượng ở phòng tiếp khách.
Đã lâu không gặp, cho nên Bùi Khiêm và Lữ Minh Lượng nói chuyện qua loa vài câu, hỏi trong cuộc sống có gặp phải vấn đề gì không, rất nhanh đã nhận được câu trả lời phủ định.
Điều này đã nằm trong dự liệu, dù sao thì phúc lợi của Đằng Đạt cũng rất tốt, đãi ngộ của mấy người phụ trách này cũng rất cao, giá phòng hiện giờ của Kinh Châu vẫn chưa tăng lên. Tiền lương, tiền hoa hồng cộng thêm các phúc lợi khác, trong hai năm mua nhà mua xe không thành vấn đề.
Lữ Minh Lượng có thể cảm nhận được, tuy tổng giám đốc Bùi đã lâu chưa hỏi tới chuyện của Nghịch Phong Logistics, nhưng rõ ràng là rất xem trọng, cực kỳ xem trọng mình!
Thậm chí còn vượt qua cả những bộ phận nòng cốt của Game Đằng Đạt.
Điều này có thể nhìn ra từ từng cử chỉ và ánh mắt của tổng giám đốc Bùi.
Cho nên, Lữ Minh Lượng rất cảm động, sau đó lấy tài liệu báo cáo mình đã chuẩn bị xong từ trước ra.
“Tổng giám đốc Bùi, để ta giới thiệu sơ lược về tình hình phát triển của Nghịch Phong Logistics.”
“Mấy tháng gần đây, Nghịch Phong Logistics cũng dựa theo chiến lược trước kia của ngươi, mở rộng về phía những siêu đô thị loại I như Đế Đô, Ma Đô, Dương Thành cùng với khu vực phân tán xung quanh nó.”
“Có lẽ là do Đằng Đạt đã có thương hiệu tốt trong phạm vi cả nước, cho nên tốc độ phát triển ở những khu vực này nhanh hơn Kinh Châu rất nhiều, số lượng chi nhánh của chúng ta tăng lên rất nhanh!”
“Trước mắt số lượng chi nhánh của chúng ta ở Kinh Châu là nhiều nhất, lên tới gần ba trăm chi nhánh, còn mười mấy thành phố khác ở tỉnh Hán Đông, số lượng chi nhánh dao động ở khoảng bảy mươi đến một trăm; lượng chi nhánh ở Đế Đô, Ma Đô, Dương Thành ở khoảng một trăm hai mươi đến một trăm năm mươi, trong khi ở những thành phố ở xung quanh Đế Đô, Ma Đô, Dương Thành, bưu cục Nghịch Phong Logistics Logistics liên tục tăng lên.”
“Tổng cộng tất cả bưu cục Nghịch Phong Logistics, số lượng chi nhánh đã đạt tới hơn bốn nghìn...”