Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 2084 - Chương 2084. Khiến Ẩm Thực Đường Phố Phải Rẽ Sang Một Hướng Khác Là Chuyện Khủng Khiếp Nhất (2)

Chương 2084. Khiến ẩm thực đường phố phải rẽ sang một hướng khác là chuyện khủng khiếp nhất (2)
Chương 2084. Khiến ẩm thực đường phố phải rẽ sang một hướng khác là chuyện khủng khiếp nhất (2)

Các chủ quán này đều tới từ thành phố, quầy hàng ăn vặt của bọn họ ở bên kia toàn là những quầy ngon nhất nhì cả dãy phố, nhưng khi đến đây thì phải bắt đầu lại từ con số không, cạnh tranh với những chủ quán cũng giỏi giang không kém kia, nếu chỉ giậm chân tại chỗ thì chẳng mấy chốc mà bị đào thải.

Khi Chợ Ăn Vặt chính thức đi vào hoạt động, Bao Húc đã đưa ra một loạt các quy định chỉ dẫn nhóm chủ quán cạnh tranh sao cho lành mạnh, Bao Húc dùng lối tư duy về game mà lập ra các quy tắc này, khẳng định sẽ mang lại hiệu quả.

Lúc này, hai người Bao Húc và Trương Á Huy đang đội mũ bảo hộ, đi thị sát tình hình hiện trường.

Từ khi Chợ Ăn Vặt bắt đầu thi công cho đến nay, cứ hai ba ngày Bao Húc lại chạy qua bên này, còn nhiều hơn so với Game Đằng Đạt bên kia.

Sự cố gắng của hắn đã nhận được hồi đáp, người bên Game Đằng Đạt đều cho rằng hắn đang làm nhiệm vụ quan trọng nào đó.

Rõ ràng khi bình chọn nhân viên xuất sắc nhất của lần tới, Bao Húc sẽ không phải dùng đến lý do “bởi vì không có việc gì làm nên phải làm hướng dẫn viên du lịch cho người khác” để được xuất ngoại.

Có điều, chuyện này hiển nhiên là có tác dụng phụ.

Hành động tích cực của Bao Húc cũng truyền động lực lớn để Trương Á Huy làm việc.

Trương Á Huy không ngờ Bao Húc là nhân viên bộ phận game mà lại rất quan tâm tới Chợ Ăn Vặt, kiểu anh em ở các bộ phận không kể lợi ích, hỗ trợ hết mình này khiến hắn cảm nhận được hương vị tình thân ấm áp ở Đằng Đạt.

Chứng kiến những người anh em đến giúp đều nghiêm túc như thế, hắn là người phụ trách chính lại càng thêm quan tâm chú ý!

Hai người đang nói chuyện thì Lương Khinh Phàm vừa đi gọi điện thoại quay trở về.

“Hai vị, có tin tốt đây!”

“Chúng ta có tiền, có thể mua được cửa hàng rồi!”

Bao Húc và Trương Á Huy chưa kịp hiểu chuyện gì, ngạc nhiên hỏi: “Cửa hàng á? Cửa hàng gì cơ?”

Lương Khinh Phàm đáp: “Cửa hàng từ chỗ này đến Palpitation Hotel đầu kia phố ấy!”

Hai người chợt hiểu ra: “Hả? Vậy thì tốt quá rồi!”

Bởi vì chuyện này có hơi xa xôi, mà Bao Húc và Trương Á Huy chỉ mải chú ý đến nội bộ chuyện Chợ Ăn Vặt cho nên đã quên khuấy đi mất.

Khoảng thời gian trước đây khi lựa chọn và quyết định phong cách cyberpunk cho Chợ Ăn Vặt, Lương Khinh Phàm đã từng đề xuất ý tưởng này: Khoảng cách từ Chợ Ăn Vặt đến Palpitation Hotel khoảng một hai cây số, nếu như có thể mua lại hoặc thuê tất cả các cửa hàng bên đường, sau đó lại cải tạo một chút, là có thể từ một điểm chỉ có phong cách cyberpunk chuyển thành ẩm thực đường phố kiểu cyberpunk.

Trải dài cả một con đường đều được cải tạo thành cùng một kiểu.

Tất nhiên, công trình như vậy đồng nghĩa với khối lượng công việc khổng lồ, không thể một sớm một chiều là có thể hoàn thành xong.

Trước mắt, phần trung tâm của Chợ Ăn Vặt đã trang trí gần xong, nhưng những cửa hàng trên con phố này vẫn đang trong giai đoạn đàm phán, ban đầu đưa ra bản hợp đồng thuê dài hạn từ mười năm, nhưng đến nay mới chỉ có vài cửa hàng ký.

Một mặt là muốn phân rõ thứ tự công việc, chuyện Chợ Ăn Vặt đương nhiên là rất quan trọng, còn chuyện những cửa hàng trên con phố này có mua được hay không thì không quá quan trọng, chắc hẳn phải chờ Chợ Ăn Vặt đi vào quỹ đạo hoạt động rồi mới từ từ thay đổi con phố này.

Mặt khác là bởi vì vấn đề tiền thuê, thái độ của chủ mỗi cửa hàng lại không giống nhau, khiến cho cả quá trình phải tốn rất nhiều tinh lực, huyên náo và không thoải mái.

Mảnh đất này vốn ở cạnh một khu công nghiệp cũ, thực tế đã không có mấy người trẻ tuổi, nhà cửa và cửa hàng đều là kiểu phòng cũ, cho nên bất kể là mua hay là thuê thì dựa theo giá cả thị trường đều không được tốt.

Bên phía Trương Á Huy bọn họ đã đưa ra điều kiện, tăng thêm 50% so với giá thuê hiện hành và ký hợp đồng thuê mười năm với những cửa hàng này, trong quá trình thuê nếu vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường.

Theo lý thuyết, điều kiện này đã rất là có lợi rồi.

Những cửa hàng này vốn ở chỗ heo hút, trước đây cũng chỉ làm ăn buôn bán nhỏ lẻ, lợi nhuận rất ít. Giá tiền thuê một tháng của cửa hàng năm sáu mươi mét vuông chưa đến hai nghìn. Trương Á Huy rất thông cảm cho những cửa hàng này và để bày tỏ thành ý đã chủ động nâng giá lên ba ngàn.

Có mấy ông chủ cảm thấy rất hài lòng, vậy là nhân lúc đó ký luôn hợp đồng, cho phép nhóm Trương Á Huy được thoải mái thay đổi cửa hàng này.

Việc ký kết hợp đồng dài hạn này giúp bọn họ không phải đau đầu vì chuyện đi thuê cửa hàng nữa.

Nhưng cũng có vài chủ cửa hàng không đồng ý với mức giá này, thậm chí còn âm thầm thông báo cho nhau, muốn đội giá lên cao hơn.

Bởi vì bọn họ nhìn ra được, Palpitation Hotel đã mở cửa đón những lượng khách dồi dào từ khắp nơi trên cả nước đến, Đằng Đạt lại bắt đầu khởi công xây dựng chợ đầu mối bên kia, rõ ràng là đang triển khai hạng mục mới.

Lúc này còn muốn thuê hết tất cả các cửa hàng ở con đường này, một lần thuê tận mười năm, đây nhất định là có động thái lớn rồi!

Vừa nghĩ đến việc Đằng Đạt có tiền như thế, những người này đã cảm thấy chỉ tăng giá thuê lên 50% là không hợp lý.

Dù sao bản hợp đồng này cũng kéo dài lên đến mười năm, chuyện mười năm sau ai có thể biết được chứ? Nhỡ đâu một năm sau cửa hàng này kiếm được gấp năm, gấp mười lần thì sao? Lại chẳng thể cho thuê được nữa, thế chẳng phải là chịu thiệt rồi hay sao?

Vì thế, những người này mong muốn có thể tăng giá thuê lên nữa, hoặc là ký một cái hợp đồng ngắn hạn thôi, kiểu như chỉ ký tầm hai ba năm thôi, như thế về sau bọn họ còn có thể tiếp tục cho thuê.

Chắc chắn là Lương Khinh Phàm và Trương Á Huy sẽ không bằng lòng.

Bởi vì như bọn họ nghĩ, sở dĩ nơi này có thể phát triển được, tất cả đều nhờ vào tổng giám đốc Bùi. Nếu như không có tổng giám đốc Bùi bỏ ra một khoản tiền khổng lồ xây dựng nên Palpitation Hotel và Chợ Ăn Vặt, tiền thuê của con phố này chỉ sợ không những không tăng mà sẽ còn ngày càng giảm xuống.

Hết chương 2084.
Bình Luận (0)
Comment