Giá thuê đã tăng lên đến 50% , thành ý đã đầy đủ, nếu như là công ty khác muốn thuê, có khi những chủ cửa hàng này đã đồng ý rồi.
Nhưng chỉ vì bọn họ thấy Đằng Đạt có tiền, có thể kiếm lời, cho nên dám giở trò tham lam, đúng là không biết điều.
Huống chi, đến cùng thì con phố này có thể kiếm được tiền hay không, còn chưa biết được đâu.
Nhỡ đâu Chợ Ăn Vặt không tạo ra được gì, ẩm thực đường phố không có mấy khách hàng, bọn họ lại ký hợp đồng dài hạn mười năm với giá cắt cổ thì chẳng phải là lỗ to à?
Tổng giám đốc Bùi đã tín nhiệm bọn họ đến như thế, đã giao hạng mục quan trọng này cho ba người bọn họ, nếu làm không đến nơi đến chốn, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
Vì thế hai bên cứ giằng co mãi như vậy, ngoại trừ những ông chủ sáng suốt ký xong hợp đồng dài hạn, còn những người khác vẫn đang theo dõi tình hình.
Lương Khinh Phàm cho biết: “Đúng lúc tổng giám đốc Bùi cho một khoản tiền, ta nghĩ việc này sẽ có kết quả nhanh thôi.”
“Với những cửa hàng này, chúng ta cho bọn họ ba lựa chọn: hoặc là ký hợp đồng dài hạn theo giá thị trường hiện hành, cho thuê mười năm; hoặc là mua đứt lại cửa hàng của bọn họ với giá tăng thêm 50% so với giá cả thị trường; nếu như bọn họ không đồng ý hai phương án trên, vậy chúng ta quyết định sẽ làm một con đường vòng cho ẩm thực đường phố.”
“Muốn chiếm lợi từ phía chúng ta à, không có cửa đâu!”
Mặc dù ẩm thực đường phố kiểu cyberpunk gọi là ẩm thực đường phố, nhưng nó dài hơn nhiều so với những kiểu ẩm thực đường phố đại trà khác.
Khoách cách một hai cây số không phải chỉ một con đường là đi hết được, từ vị trí này đến vị trí khác có ít nhất sáu bảy lối đi to nhỏ khác nhau.
Nếu như có một cửa hàng nào đó không phối hợp, Lương Khinh Phàm có thể cân nhắc đến việc mua lại gian bên cạnh, sau đó dùng chút thủ đoạn để các du khách lách qua cửa hàng này.
Ví dụ như, làm một tấm bản đồ, hướng dẫn du khách đi thăm thú theo lộ trình đặc biệt; hoặc là các cửa hàng Đằng Đạt của mình cùng thống nhất chiêu bài hướng dẫn theo kiểu logo.
Những cửa hàng đã ký hợp đồng kia, đều nằm trong quy hoạch của Đằng Đạt, thống nhất phong cách trang trí, chỉ cần liếc qua là nhận ra ngay. Những cửa hàng khác có muốn học theo cũng khó.
Huống gì các du khách thường rất phản cảm với những “cửa hàng fake” muốn ăn theo, chỉ cần Đằng Đạt ra thông báo những cửa hàng nào không thuộc cửa hàng của ẩm thực đường phố, là đa phần các du khách sẽ tránh đi ngay.
Những cửa hàng này muốn hưởng lợi từ Đằng Đạt, không dễ như vậy đâu.
Cho nên, cửa hàng mà không hợp tác cùng Đằng Đạt, cuối cùng đều sẽ không được cái gì hết.
Chưa nói đến việc bọn họ cũng làm ăn, chủ quán bên này của Đằng Đạt đều là những tinh anh đến từ khắp nơi trên cả nước, những chủ cửa hàng xưa cũ này lấy cái gì để cạnh tranh đây?
Chắc chắn Lương Khinh Phàm sẽ để cho tất cả những chủ cửa hàng này phải sáng mắt ra: Đằng Đạt tuyệt đối sẽ không bị lừa, đừng có nhầm lẫn.
Nếu không thì hôm nay ngươi đến ăn vạ muốn tăng tiền thuê, hôm sau lại đến đòi thay đổi hợp đồng, thế chẳng phải là mãi không có hồi kết à?
Về việc mua hay thuê, tham khảo giá cả không ổn định là một chuyện, thực tế lại khác nhau rất nhiều.
Là một đô thị loại II, trước mắt, giá thuê của đa số các cửa hàng ở Kinh Châu đều theo tỷ lệ 1: 300, nói cách khác là cửa hàng cho thuê với giá hai nghìn một tháng, mua lại phải tốn sáu trăm nghìn.
Tốn sáu trăm nghìn mua cửa hàng, cần thu 300 tháng tiền thuê, tương đương với gần 30 năm mới có thể hồi vốn.
Tương tự, nếu tăng giá hơn 50%, tiền thuê một tháng cũng từ hai nghìn lên ba nghìn, tổng giá trị cả căn tăng từ sáu trăm nghìn lên chín trăm nghìn.
Con số này khác nhau rất nhiều đấy.
Tăng tiền thuê lên, mỗi tháng nhận thêm được một nghìn nữa, hơn nữa giá trị cửa hàng cũng tăng lên, một lần có thể cầm được tới ba trăm nghìn, giá trị cửa hàng càng cao thì số tiền nhận được cũng theo đó mà tăng.
Có một khoản tiền lớn như thế này, có thể mang đi đầu tư hoặc quản lý tài sản ngay lập tức, cám dỗ cũng rất nhiều.
Đa phần những chủ cửa hàng này đều không có nhiều tiền, sức hút từ mấy trăm nghìn là rất lớn đối với bọn họ.
Huống chi từ trước đến nay những cửa hàng này đều rất khó buông tay, thuê thì còn có thể tìm được người, những nếu muốn bán, gần như là không có ai chịu bỏ ra mấy trăm nghìn để mua lại.
Để lỡ cơ hội bán đi lần này, về sau rất có thể sẽ không tìm được ai mua lại với giá cao như thế nữa đâu.
Đương nhiên, bán đi cũng có nguy cơ, nếu như mười năm sau giá trị cửa hàng tăng hơn 50% thì bán đi lại thiệt. Ngược lại, những cửa hàng cho thuê dài hạn kia, mười năm sau vẫn là của mình, vẫn có thể cho thuê tiếp, kiếm lời.
Nhưng không phải ai cũng có thể chống cự lại được cám dỗ trước mắt, huống chi cũng không ai dự đoán trước được tương lai những cửa hàng này sẽ còn tăng giá được đến bao nhiêu tiền.
Lúc này, chẳng khác nào Lương Khinh Phàm đang ngả bài cùng những chủ cửa hàng này, hoặc là bán, hoặc là cho thuê lâu dài, không có con đường thứ ba. Đặc biệt là những chủ cửa hàng có kiểu khôn vặt, Lương Khinh Phàm cũng thà rằng tốn thêm ít tiền mở một lối đi khác cho ẩm thực đường phố, cũng sẽ không để cho bọn họ được chút lợi lộc nào hết!
Thứ tư, ngày 30 tháng 5.
Tư bản Phú Huy.
Lý Thạch còn đang mải mê nghĩ đến chuyện liên quan đến Tinh Điểu Fitness.
Hắn đã nói chuyện với Thường Hữu của khoa học kỹ thuật Âu Đồ rồi, hai bên đều khớp với nhau, cảm thấy có thể thông qua hạng mục này mà triển khai hợp tác sâu hơn.
Đối với Thường Hữu mà nói, mặc dù Thác Quản Fitness của Quả Lập Thành luôn là ưu tiên hợp tác số một của hắn, nhưng dù sao dung lượng của Thác Quản Fitness cũng có hạn, không thể nhập cùng lúc quá nhiều giá phơi đồ tập thể hình thông minh được.
Trước đó còn chưa xác định được giá phơi đồ tập thể hình thông minh có thể tạo ra lợi nhuận được hay không, cho nên nhà máy sản xuất gốc không dám nhập vào quá nhiều dây chuyền sản xuất.