Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 2092 - Chương 2092. Phương Án “Phim Truyền Hình Hóa” Cho Tác Phẩm Lớp Cảm Hứng!

Chương 2092. Phương án “phim truyền hình hóa” cho tác phẩm lớp cảm hứng!
Chương 2092. Phương án “phim truyền hình hóa” cho tác phẩm lớp cảm hứng!

Bùi Khiêm ngồi đại xuống chỗ nào đó trong khu làm việc, hai tác giả đang chăm chú làm chuyện của mình, không để ý đến hắn.

Đợi một lúc, điện ảnh trong phòng chiếu hết, các tác giả nhao nhao đứng lên.

Có mấy tác giả đang khẽ thảo luận nội dung điện ảnh, nhưng rõ ràng không mấy hứng thú, ai về chỗ nấy.

Bùi Khiêm có thể nhìn ra, bây giờ mấy tác giả này đang vô cùng hoang mang, đang cần hắn chỉ điểm.

Sau khi Thôi Cảnh và mấy người khác bước vào, vô thức quay đầu, vừa hay thấy tổng giám đốc Bùi ngồi trên ghế chỗ khu vực làm việc, đang mỉm cười nhìn các tác giả.

“Tổng giám đốc Bùi?”

Tiếng của Thôi Cảnh khiến những người khác quay đầu lại theo, mà sau đó trên mặt những tác giả này lộ ra biểu cảm xấu hổ.

Toang rồi, bị tổng giám đốc Bùi bắt gặp rồi!

Lúc vừa vào lớp cảm hứng này, đa số các tác giả đều ở trạng thái đầy ý chí phấn đấu, tuy viết rồi bán đứt, nhưng điều kiện tốt như vậy, chắc chắn cũng nên làm gì để tạo ra thành quả cho mình mới được.

Nhưng viết thì viết, phát hiện không xuất phát từ trái tim, thấy tác phẩm hay ngày càng nhiều, cảm hứng tích lũy càng nhiều, ngược lại cảm thấy mình viết rất rác, đương nhiên càng viết càng chậm, càng viết càng không có hứng.

Dần dà, thối hóa thành tình trạng cá muối như bây giờ, thời gian làm việc ngày một ít, có khi bảy tiếng đều xem điện ảnh, đọc tiểu thuyết, chơi game tích lũy tài nguyên hoặc suy nghĩ cốt truyện, một tiếng gõ chữ đã không tồi rồi.

Nếu biết tổng giám đốc Bùi đến sớm hơn thì chắc chắn mọi người sẽ nghiêm túc chuẩn bị, chuẩn bị trạng thái tinh thần ở mức tốt nhất.

Dù sao thì tổng giám đốc Bùi sắp xếp cho mình môi trường tốt như vậy, chuẩn bị đãi ngộ tuyệt như vậy, kết quả không những mình không viết được tác phẩm xuất sắc mà đến cả nhiệt huyết sáng tác, điều cơ bản nhất cũng không giữ được, nào có xứng với thành ý của tổng giám đốc Bùi!

Bùi Khiêm cười cười: “Nếu mọi người có thời gian thì có thể gác lại công việc nói chuyện chút không?”

Mọi người đều nhao nhao gật đầu.

Đa số thời gian của bọn họ đều là “thu thập tài nguyên”, thật ra thời gian tập trung sáng tạo rất ít, nào có công việc gì để gác lại

Bên cạnh có bàn dài, mọi người nhanh chóng ngồi vào chỗ, những tác giả không có chỗ ngồi thì kéo ghế gần đố ngồi xung quanh.

Rất nhiều tác giả thầm hồi hộp trong lòng, cảm thấy bị tổng giám đốc Bùi bắt thóp.

Dù tổng giám đốc Bùi không hỏi tôi cũng sẽ điều chỉnh hình thức của lớp cảm hứng.

Dù sao thì tiền duy trì lớp cảm hứng này không ít, phí dùng địa điểm, phí hàng ngày không nói, văn chương của tác giả đều được mua đứt với giá cao, kết quả tiểu thuyết đưa ra không thể khiến tổng giám đốc Bùi hài lòng.

Có tác giả rất lúng túng, muốn vỗ ngực đảm bảo với tổng giám đốc Bùi sẽ không làm cá muối nữa, nghiêm túc sáng tạo, dù học hành đến thắt cổ, viết đến hộc máu cũng sẽ viết ra một tác phẩm kinh điển.

Còn có một số tác giả đưa ra chủ ý nhận lỗi với tổng giám đốc Bùi, tự muốn rút khỏi lớp cảm hứng này, trở về con đường cũ của mình, mình không phải ngọc quý, không cần làm lãng phí ý tốt của tổng giám đốc Bùi.

Bùi Khiêm nhìn mọi người rồi mỉm cười nói: “Lớp cảm hứng đã mở được ba bốn tháng, ta có thể thấy sự cố gắng của mọi người trong thời gian này”

“Ta cảm thấy, lớp cảm hứng rất thành công, đạt đến mức kỳ vọng của ta!”

Mọi người hóa đá cả rồi.

Ể?

Đạt đến mức kỳ vọng, vậy luôn?

Bây giờ trong lòng chúng ta vẫn chưa có điểm số sao? Nào có “rất thành công”?

Điều này khiến những tác giả muốn nghiêm túc và thừa nhận sai lầm đều trầm mặc, trong thoáng chốc không biết nên phản ứng thế nào.

Thôi Cảnh nói một cách yếu ớt: “Thật sự không phải, tổng giám đốc Bùi, bây giờ đa số tác giả của lớp cảm hứng đều sáng tác không thuận lợi, kể cả ta… Với lại thành tích của chúng ta cũng không đạt đến mức kỳ vọng…”

Trong tất cả tác giả ở đây thì Thôi Cảnh quen tổng giám đốc Bùi nhất, đương nhiên cũng chỉ có thể do Thôi Cảnh nói mấy lời thật mà thôi.

Bùi Khiêm phất tay: “Đương nhiên ta biết điều này.”

“Nhưng đây đều là chuyện bình thường!”

“Vốn dĩ các ngươi đang ở giai đoạn mày mò chuyển hóa, những cơn đau nhỏ này là chuyện bình thường. Câu chuyện mấy triệu chữ và câu chuyện mấy trăm nghìn chữ, cách viết của chúng hoàn toàn khác nhau, các ngươi bắt đầu từ con số không, nào có thể thành công trong chớp nhoáng?”

“Lúc các ngươi mới bắt đầu viết tiểu thuyết mạng, cũng đâu thành công ở quyển đầu nhỉ? Kiểu gì cũng phải tích lũy mấy triệu chữ.”

“Tác phẩm của lớp cảm hứng cũng vậy, nếu không có lớp cảm hứng, đời này các ngươi sẽ không động đến đề tài này, đúng không?”

“Về phần thành tích, nói thật, có thể cập nhật số từ chậm trên một website nhỏ mà đứng trong top 50 thì chẳng phải thể hiện được kỹ năng mạnh mẽ của các ngươi sao?”

Câu này của tổng giám đốc Bùi khiến các tác giả hơi hoang mang.

Theo ý của tổng giám đốc Bùi…

Nói mấy thứ chúng ta viết thật sự rất tốt?

Không thể không nói, con người rất dễ bị dẫn dắt bởi những ám chỉ bên ngoài.

Nếu nhóm người chạy đến khu bình luận của sách nói quyển sách này là sách rác, bản thân tác giả sẽ tự nghi ngờ mình, nhiều nội dung vốn hay cũng không dám viết, thậm chí muốn từ bỏ;

Nhưng nếu có nhiều người cổ vũ, tuy quyển sách này có số liệu không ổn lắm nhưng nội dung rất tuyệt vời, tác giả cũng sẽ được cổ vũ, thậm chí sẽ lớn gan hơn, thử viết những diễn biến mới.

Tuy chỉ có mình tổng giám đốc Bùi đánh giá cao, mà đa số độc giả mạng truyền thống đều không xem trọng mấy tác phẩm này, nhưng đó là tổng giám đốc Bùi đấy!

Một lời khen của tổng giám đốc Bùi, chí ít có thể bằng lời khen của mười nghìn độc giả?

Thế là trong lòng các tác giả tự tin hơn.

Rất nhiều người có cảm giác “Chẳng lẽ thật ra mình viết cũng được lắm”.

Bùi Khiêm mỉm cười, xem ra kỹ thuật làm người khác lung lay của mình đã tăng tiến rồi.

Trước đó là một đôi chập chờn, bây giờ có thể lung lay cả đám người, với lại hiệu quả cũng tốt.

Hết chương 2092.
Bình Luận (0)
Comment