Có điều sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại nhiều lần, Mạnh Sướng vẫn quyết định đến gặp tổng giám đốc Bùi trước, bởi vì hắn có một việc rất quan trọng cần phải giải quyết, mà việc này liên quan đến sự thành bại của toàn bộ phương án tuyên truyền.
Nếu như tổng giám đốc Bùi không đồng ý…
Thế thì Mạnh Sướng thà không làm tuyên truyền, không tiêu một cắc tiền nào để tuyên truyền hết.
Bởi vì Mạnh Sướng cần một lời hứa của tổng giám đốc Bùi, không có lời hứa này, Mạnh Sướng cảm thấy bản thân vẫn còn tỷ lệ thất bại, hơn nữa còn rất cao.
Thế nhưng nếu như tổng giám đốc Bùi đưa ra lời hứa này, vậy thì tỷ lệ thành công của hắn sẽ tăng lên rất nhiều!
Sau đó hắn mới có thể tiếp tục đẩy mạnh các công việc xúc tiến tiếp theo.
Mặc dù Mạnh Sướng có thể giao công việc xúc tiến tiếp theo của phương án tuyên truyền này cho Vu Diệu, sau đó để mình nhàn nhã không tốn sức. Thế nhưng nếu như phương án tuyên truyền này đã định trước là sẽ thất bại, tuy rằng tốn kém tiền bạc song cũng sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ cho tổng giám đốc Bùi, thế thì Mạnh Sướng thà rằng để phương án tuyên truyền này chết yểu luôn chứ quyết không để mình làm không công để tổng giám đốc Bùi được hời!
Hết cách rồi, Mạnh Sướng trước giờ luôn thoải mái thừa nhận rằng bản thân mình là một người hẹp hòi.
Tổng giám đốc Bùi lừa ta nhiều lần như vậy, bảo ta lấy đức báo oán?
Không có cửa đâu!
Dù sao thì ta cũng sẽ tuyệt đối không làm những việc có lợi cho Đằng Đạt!
Sau khi xác nhận với lễ tân rằng tổng giám đốc Bùi đang ở trong văn phòng, Mạnh Sướng bước tới rồi khẽ gõ cửa.
“Mời vào.”
Mạnh Sướng đẩy cửa bước vào thì thấy tổng giám đốc đang chau mày ngồi nhìn màn hình máy tính, không biết là lại đang phát sầu về sản nghiệp của bộ phận nào.
Mạnh Sướng cũng không khỏi cảm khái.
Nếu như không nói đến tích cách, tinh thần phấn đấu của tổng giám đốc Bùi quả thực rất đáng ngưỡng mộ.
Mạnh Sướng cũng từng khởi nghiệp, thế nhưng mục tiêu cao nhất của hắn không khác gì hơn là xây dựng một công ty rồi sau đó rút tiền rời đi, để bản thân được tự do về tài chính.
Nếu như mục tiêu của hắn là 1, thế thì mục tiêu mà hiện tại tổng giám đốc Bùi đã thực hiện được là 100, thậm chí là 1000.
Dù sao thì tổng giám đốc Bùi cũng đã tự tay tạo ra rất nhiều thần thoại trong giới kinh doanh, thành công mà hắn đạt được trải dài trên nhiều lĩnh vực và ngành nghề, điều này tuyệt đối không thể so sánh với một lời nói dối mang tính chất nghiêm trọng.
Sản nghiệp của Đằng Đạt không phải là khoác lác mà có, mỗi sản nghiệp đều có một mô hình kinh doanh riêng, hơn nữa còn đều mang lại rất nhiều lợi nhuận!
Mạnh Sướng tự hỏi, nếu như bản thân có thể đạt đến trình độ như tổng giám đốc Bùi, không, cho dù chỉ đạt được một phần mười trình độ đó, tay trắng khởi nghiệp xây dựng một trong những sản nghiệp của Đằng Đạt, nói không chừng hắn đã bán công ty cho một công ty lớn từ lâu và thực hiện nguyện vọng tự do về tài chính rồi đi du sơn ngoạn thủy và tận hưởng cuộc sống cả ngày.
Làm gì phải khổ cực lo lắng cho sự phát triển của công ty?
Thế nhưng tổng giám đốc Bùi lại hoàn toàn khác.
Sau khi đạt được thành công vang dội nhờ vào sản phẩm giá phơi đồ tập thể hình thông minh và “Sứ Mệnh và Lựa Chọn”, tổng giám đốc Bùi vẫn không hề lơ là một chút nào, sáng sớm thứ hai hàng tuần hắn vẫn chạy đến công ty tiếp tục lo lắng cho các sản nghiệp khác.
Loại tinh thần phấn đấu này khiến Mạnh Sướng cảm thấy hơi xấu hổ.
Tất nhiên, xấu hổ thì xấu hổ, song điều này cũng không hề ảnh hưởng đến sự tức giận và hận thù của Mạnh Sướng đối với tổng giám đốc Bùi, không trì hoãn Mạnh Sướng vắt óc suy nghĩ dùng phương án tuyên truyền để trả thù tổng giám đốc Bùi.
Nhìn thấy Mạnh Sướng đến, Bùi Khiêm cũng hơi ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao?”
Hắn còn tưởng rằng Mạnh Sướng sẽ phải dành ít nhất hai đến ba ngày để đi điều tra các sản nghiệp, sau đó mới quyết định cuối cùng nên làm phương án tuyên truyền cho sản nghiệp nào.
Mạnh Sướng nói: “Tổng giám đốc Bùi, ta đã điều tra tương đối rồi, phương án tuyên truyền cũng đã có ý tưởng khá rõ ràng.”
“Tuy nhiên…”
“Trước khi làm phương án tuyên truyền này, ta cần ngươi cam đoan với ta một điều, nếu như có thể lập chứng từ thì càng tốt…”
Giọng nói của Mạnh Sướng càng ngày càng nhỏ, đặc biệt càng về sau thì lại càng thiếu tự tin.
Dù sao thì địa vị của hắn chênh lệch lớn với tổng giám đốc Bùi như vậy, việc đưa ra yêu cầu như này quả thực khá danh không chính ngôn không thuận, tỏ rõ việc hắn quá coi trọng bản thân mình.
Thế nhưng vì để đảm bảo có thể lấy được tiền hoa hồng một cách suôn sẻ, Mạnh Sướng không thể không đề cập đến nó.
Bùi Khiêm khá kinh ngạc.
Hầy, cái tên Mạnh Sướng này, lại nghĩ ra chiêu gì mới à?
Còn bắt ta lập chứng từ?
Bùi Khiêm không khỏi tò mò: “Ta có thể cân nhắc, tiền đề là không vi phạm nội dung thỏa thuận mà chúng ta đã ký kết trước đó.”
Mạnh Sướng gật đầu, lấy một bản phương án tuyên truyền đã in màu ra khỏi túi rồi đưa qua: “Tổng giám đốc Bùi, đây là phương án tuyên truyền lớp cảm hứng của trang web văn học mạng Điểm Kết.”
“Ta hy vọng rằng ngươi có thể lập chứng từ, đảm bảo trong vòng hai tháng tới, tập đoàn Đằng Đạt tuyệt đối không công bố việc phát triển bản quyền của ba tác phẩm trong lớp cảm hứng thông qua bất kỳ kênh chính thức nào.”
Người ta có câu, đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Mạnh Sướng cũng không phải kẻ ngu, từng chịu thiệt rồi thì chắc chắc sẽ không muốn tiếp tục chịu thiệt một lần nào nữa.
Lúc đầu khi hắn thực hiện tuyên truyền cho “Sứ Mệnh và Lựa Chọn”, đáng lẽ tiền hoa hồng sắp tới tay, thế nhưng kết quả là tổng giám đốc Bùi đột nhiên thay đổi ngày phát hành, khiến kế hoạch của hắn thất bại hoàn toàn, tiền hoa hồng cũng không cánh mà bay.
Lần này sau khi tới khảo sát lớp cảm hứng, tất nhiên Mạnh Sướng cũng biết về dự án phát triển bản quyền ba tác phẩm.