Song hắn cũng nhạy bén phát hiện ra rằng, việc phát triển bản quyền của ba tác phẩm này sớm nhất thì cũng phải hai tháng sau mới bắt đầu.
Trong tình huống bình thường, điều này không ảnh hưởng đến việc hắn nhận được tiền hoa hồng, dù sao thì tiền hoa hồng cũng phụ thuộc vào hiệu quả tuyên truyền trong hai tháng này.
Còn chuyện hai tháng sau thì có liên quan gì đến hắn?
Do đó, cuối cùng Mạnh Sướng mới lựa chọn lớp cảm hứng để làm phương hướng tuyên truyền cho mình trong số nhiều lựa chọn.
Thế nhưng không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
Lỡ đâu tổng giám đốc Bùi cố tình giở trò, đột nhiên công khai dự án này trong tháng, thế thì chẳng phải sẽ có thêm biến số hay sao?
Bởi vậy, Mạnh Sướng mới đặc biệt tới đây một chuyến để yêu cầu tổng giám đốc Bùi lập chứng từ.
Nếu như tổng giám đốc Bùi đồng ý, vậy thì hắn có thể yên tâm triển khai kế hoạch.
Nếu như tổng giám đốc Bùi không đồng ý, điều đó có nghĩa là tổng giám đốc Bùi nhất định sẽ giở trò với hắn.
Trong trường hợp đó, Mạnh Sướng sẽ từ bỏ phương án này rồi làm biếng cả tháng.
Hắn thà rằng tiếp tục nhận lương cơ bản còn hơn là làm việc không công cho tổng giám đốc Bùi!
Bùi Khiêm vươn tay nhận lấy bản phương án tuyên truyền của Mạnh Sướng.
Tuy là in màu, thế nhưng thực tế bản phương án tuyên truyền này cũng không có nhiều màu sắc lắm, trong đó chỉ có một số chữ có màu sắc khác nhau mà thôi.
Nhìn thấy tấm poster này, Bùi Khiêm ngay lập tức nghĩ đến bao bì bên ngoài của một loại nước dừa nào đó. Bao bì đó đã đủ lộn xộn rồi, thế nhưng tầm poster tuyên truyền mà Mạnh Sướng làm còn lộn xộn hơn!
Dù sao thì kích thước lớn hơn nên số chữ có thể chứa cũng nhiều hơn.
Mà sau khi nhìn nội dung trên đó…
Bùi Khiêm không khỏi nở một nụ cười hài lòng.
Ừm, một sự thử nghiệm không tệ đâu!
Bùi Khiêm hiểu được những số liệu này của văn học mạng, biết được những con số mà Mạnh Sướng đưa lên tấm poster này không phải chỉ là một kiểu khoe khoang, mà còn là một kiểu sỉ nhục.
Nếu như phương án tuyên truyền này được triển khai, cộng thêm danh tiếng trước giờ chẳng ra làm sao của lớp cảm hứng trên trang web văn học mạng Điểm Kết, nó chắc chắn sẽ làm trò cười cho người trong nghề, hoàn toàn không mang lại chút hiệu quả tuyên truyền nào cho lớp cảm hứng!
Hình như sau khi sửa lại bản thỏa thuận và tăng mức lương đảm bảo, Mạnh Sướng quả thực đã được khích lệ, có thể hoàn thành phương án tuyên truyền trong một thời gian ngắn như vậy thực ra là một tín hiệu đáng mừng.
Mà theo quan điểm của Bùi Khiêm, việc Mạnh Sướng yêu cầu lập chứng từ chẳng những không khiến hắn không vui, mà còn khiến hẳn cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Bởi vì điều này chứng tỏ Mạnh Sướng quả thực đang toàn tâm toàn ý, vắt óc suy nghĩ cách làm cho phương án tuyên truyền ngược này phát huy hiệu quả nhất.
Lập trường của Bùi Khiêm và Mạnh Sướng đều hoàn toàn nhất quán về quan điểm này.
Nếu như vậy thì lập chứng từ có làm sao?
Không chỉ cần lập chứng từ, mà còn cần phải mở rộng thêm một số nội dung!
Bùi Khiêm lập tức lấy giấy bút từ bên cạnh: “Không thành vấn đề, ta sẽ lập chứng từ cho ngươi!”
“Thế nhưng…”
Tay cầm bút của hắn hơi khựng lại: “Nội dung cụ thể cần phải cân nhắc lại một chút, việc này rất quan trọng, không thể qua loa cẩu thả được.”
Mạnh Sướng cười “ha hả” trong lòng.
Hắn biết tổng giám đốc Bùi sẽ như vậy mà, kiểu gì cũng sẽ cò kè mặc cả,
Thế nhưng Mạnh Sướng cảm thấy vấn đề này không lớn, nếu như tổng giám đốc Bùi đi quá xa thì hắn chỉ có thể phủi mông rời đi, từ bỏ phương án tuyên truyền này.
Bùi Khiêm vừa viết chứng từ vừa nói: “Trong vòng hai tháng tới Đằng Đạt sẽ không công bố dự án phát triển bản quyền của ba tác phẩm thuộc lớp cảm hứng thông qua bất kỳ kênh chính thức nào… chỉ vậy thôi sao đủ được?”
“Ngươi không biết Đằng Đạt rất ít khi công bố tin tức với bên ngoài thông qua kênh chính thức hay sao, tất cả đều là tin tức bị rò rỉ, bị cư dân mạng đào ra một cách khó hiểu à?”
“Theo ta thấy, dứt khoát làm như vậy đi.”
“Ta sẽ thông báo cho các bộ phận có liên quan, nói với bọn họ rằng việc phát triển bản quyền của ba tác phẩm thuộc lớp cảm hứng tạm thời là bí mật công ty, nghiêm cấm lan truyền. Ngoài ra, ta có thể đảm bảo với ngươi rằng, nếu như tin tức nội bộ công ty bị rò rỉ khiến phương án tuyên truyền của ngươi không phát huy được hiệu quả tuyên truyền, dù kết quả có như thế nào thì ta cũng sẽ trả cho ngươi ba mươi nghìn đồng tiền hoa hồng.”
“Ừm… trừ khi là ngươi tự tiết lộ bí mật.”
Bùi Khiêm cũng lo lắng, lỡ đâu Mạnh Sướng thấy nhiệm vụ không thể hoàn thành, cố tình tiết lộ bí mật để nhận được ba mươi nghìn đồng tiền hoa hồng thì chẳng phải là tự đào hố chôn mình rồi hay sao?
Do đó, hắn phải bịt lỗ hổng này lại.
Nghe thấy con số “ba mươi nghìn”, Mạnh Sướng trợn to mắt.
Hay lắm, số tiền hoa hồng này còn cao hơn mức lương cơ bản của mười tháng trước cộng lại.
Điều kiện mà tổng giám đốc Bùi đưa ra quá ưu đãi, hơn nữa còn kỹ càng hơn nhiều so với điều kiện mà Mạnh Sướng đưa ra.
Mạnh Sướng chỉ yêu cầu “không được thông báo qua kênh chính thức”, còn tổng giám đốc Bùi lại bổ sung thêm quy định liên quan đến “tiết lộ bí mật” dựa trên cơ sở này.
Thậm chí Mạnh Sướng cũng cảm thấy hơi khó hiểu.
Rốt cuộc tổng giám đốc Bùi thuộc phe nào đây?
Hắn cảm thấy, có đôi khi tổng giám đốc Bùi là kẻ chủ mưu đáng sợ phía sau màn, là đại BOSS cuối cùng cực kỳ tàn ác, âm thầm kiểm soát tất cả mọi thứ từ trong bóng tối, phá hoại kế hoạch của hắn; thế nhưng có đôi khi lại là một người khôn ngoan muốn giúp đỡ hắn, lấp đầy những lỗ hổng, bổ sung những khiếm khuyết trong kế hoạch, thậm chí còn chủ động cung cấp sự hỗ trợ hậu cần cho hắn.
Sự tương phản giữa hai hình tượng này thực sự lớn đến mức khiến Mạnh Sướng cảm thấy tư duy rối loạn, cảm thấy hoang mang.
Thế nhưng bây giờ không phải là lúc để hoang mang.