“Mọi người, tới phòng họp để họp, nói về những thay đổi trong game của chúng ta.”
Không biết vì sao, Diệp Chi Chu cảm thấy bản thân lúc này tràn đầy tự tin.
Có vẻ như trong chốc lát hắn đã thích ứng được với thân phận giám đốc kế hoạch!
Trong căn phòng trọ
Bùi Khiêm trở mình thức dậy sau giấc ngủ trưa, cầm điện thoại lên xem thử, phát hiện có một tin nhắn chưa đọc.
“Tổng giám đốc Bùi, xin phép làm phiền. Gặp phải một vấn đề về mặt thiết kế cần hỏi ý kiến, theo kết quả thảo luận trước mắt, cắt giảm điểm thanh toán của game chắc chắn sẽ dẫn đến việc người chơi hệ đập tiền không hài lòng, xin hỏi phải giải quyết chuyện này thế nào?”
Bùi Khiêm dụi mắt nhập nhèm, lẩm bẩm: “Ai đây?”
Nhìn kỹ lại, là Diệp Chi Chu, cũng chính là giám đốc kế hoạch của Game Thương Dương mà mình vừa đề bạt lên.
Bùi Khiêm tặng “Thượng Phương Bảo Kiếm” cho hắn, cho phép hắn sa thải nhân viên không cần lý do, đương nhiên cũng phải kết bạn, nếu không thì không tiện liên lạc.
Kết quả Diệp Chi Chu không nói chuyện sa thải người khác, trái lại đi hỏi vấn đề thiết kế game.
Bùi Khiêm đọc lại vấn đề này lần nữa.
Hỏi: Cắt giảm điểm thanh toán game sẽ dẫn đến việc người chơi hệ đập tiền không hài lòng, phải giải quyết thế nào?
Cái này rất dễ hiểu, “Chiến Ca Nhiệt Huyết” là game nạp tiền, nhà giàu người ta đập hàng chục nghìn vào game, khó khăn lắm mới có lực chiến đàn áp người khác.
Kết quả “bẹp bẹp”, điểm thanh toán game bị cắt giảm hầu hết, sau này không thể trải nghiệm cảm giác sung sướng chém người tùy thích như vậy nữa, há chẳng phải sẽ gào thét đòi hoàn tiền nghỉ game à?
Đương nhiên, hoàn tiền là không thể nào rồi.
Oan có đầu nợ có chủ, tiền là Đỗ Duệ Kiệt thu vào, các ngươi tìm Đỗ Duệ Kiệt mà đòi.
Nếu nghỉ game…
Thế thì tốt quá rồi, quyết định vậy đi!
Tổng giám đốc Bùi thật sự không ưa những người cứ đòi được cống tiền cho game như các ngươi.
Vẫn là câu nói đó, muốn cống tiền cho Đằng Đạt? Không có cửa đâu!
Hoặc là đám nhà giàu các ngươi cứ ngoan ngoãn chuyển thành người chơi hệ miễn phí cho ta.
Hoặc là các ngươi đừng chơi game này nữa.
Ừm, hoàn hảo!
Bùi Khiêm cầm điện thoại, mơ hồ gõ chữ: “Kệ bọn họ.”
Sau đó ném điện thoại sang một bên ngủ tiếp.
…
Trong phòng họp bên Game Thương Dương, mọi người đều trông mong chờ đợi tin của tổng giám đốc Bùi.
Diệp Chi Chu ngồi ở vị trí chủ trì của bàn họp, nhìn chăm chăm màn hình điện thoại chờ tổng giám đốc Bùi trả lời, trong lòng hơi thấp thỏm không yên.
Tổng giám đốc Bùi không trả lời ngay, phỏng chừng đang bận việc.
Dù sao thì Game Thương Dương chỉ là một trong những sản nghiệp của tổng giám đốc Bùi thôi, hơn nữa cũng không thân thiết gì, mức ưu tiên chắc phải xếp sau.
Về phần những người khác, bọn họ cũng có phản ứng khác nhau.
Có mấy người nghe phương án thay đổi của Diệp Chi Chu, cảm thấy hơi thú vị, tràn đầy hăng hái.
Có người vẫn không phục Diệp Chi Chu, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài.
Dù sao thì người lão làng nhất tổ thiết kế là Vương Hiểu Tân cũng định phối hợp với Diệp Chi Chu, những người khác muốn náo loạn cũng không có chút sức kêu gọi gì, huống hồ Diệp Chi Chu còn có thể liên lạc trực tiếp với tổng giám đốc Bùi, đây là uy hiếp lớn nhất.
Thậm chí có người nghi ngờ, Diệp Chi Chu cố ý hỏi tổng giám đốc Bùi vấn đề này trong buổi họp là để lập uy!
Hắn đang ngầm ám chỉ với tất cả mọi người rằng ta có thể liên hệ trực tiếp với tổng giám đốc Bùi, mấy người các ngươi an phận chút cho ta.
Nên, bầu không khí trong phòng họp khá là nghiêm túc, Diệp Chi Chu vừa nhận chức vụ mới vẫn có thể khống chế được.
“Ting.”
Tiếng thông báo vang lên, Diệp Chi Chu vội xem tin nhắn trả lời tổng giám đốc Bùi.
Chỉ có ba chữ đơn giản: “Kệ bọn họ.”
Vậy… vậy luôn?
Diệp Chi Chu hơi sững sờ.
Vương Hiểu Tân ngồi bên cạnh nhích lại gần, ân cần hỏi thăm: “Tổng giám đốc Bùi trả lời rồi sao?”
Diệp Chi Chu đưa màn hình điện thoại về phía Vương Hiểu Tân: “Chỉ ba chữ.”
“Anh Vương, ngươi xem cái này…”
Diệp Chi Chu hơi mù mờ.
Theo lý thuyết, chuyện tổng giám đốc Bùi dặn dò, chắc chắn là phải chấp hành một trăm phần trăm.
Nhưng hoàn toàn không quan tâm đến người chơi giàu có này, thế chẳng phải tự tìm đường chết sao?
Trong thể loại game quốc chiến như “Chiến Ca Nhiệt Huyết”, tổng tiền nạp của người chơi nhà giàu lên đến tám mươi phần trăm tổng tiền nạp tất cả người chơi, vứt bỏ người chơi nhà giàu chẳng khác gì vứt bỏ tám mươi phần trăm thu nhập của bản thân.
Đây không phải anh hùng chặt cổ tay gì cả, đây là tự sát!
Cũng bởi vì nguyên nhân này, trong cuộc họp mọi người thảo luận rất lâu nhưng mãi vẫn không tìm được cách giải quyết nào vẹn cả đôi đường.
Cắt giảm điểm thanh toán, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của người chơi nhà giàu, mà người chơi nhà giàu không vui, thu nhập game sẽ tụt.
Nói cách khác, không cần biết phân tích thế nào, cách làm của tổng giám đốc Bùi sẽ dẫn đến việc thu nhập của game tụt dốc, khiến hai tựa game đã flop càng thêm flop.
Thật sự không còn cách nào khác nên Diệp Chi Chu mới quyết định hỏi ý kiến của tổng giám đốc Bùi.
Kết quả tổng giám đốc Bùi trả lời ba chữ này.
Cách giải quyết cuối cùng chính là… không giải quyết?
Để mấy người chơi nhà giàu này tự sinh tự diệt?
Cách làm này…
Dứt khoát thật!
Vương Hiểu Tân vốn đang cau chặt mày, bất chợt dần thả lỏng.
“Quả nhiên tổng giám đốc Bùi có khí phách lắm, bội phục!”
“Trong ba chữ này ẩn chứa trí tuệ tuyệt đỉnh!”
Vương Hiểu Tân cảm thán từ tận đáy lòng.
Dù Diệp Chi Chu chẳng hiểu gì nhưng biết rất lợi hại.
Quả nhiên, nhà có lão làng như có bảo bối.
Chuyện thâm sâu thế này, chỉ có nhà thiết kế thâm niên dồi dào kinh nghiệm như Vương Hiểu Tân mới hiểu được thôi!
Vương Hiểu Tân hắng giọng nói với mọi người: “Đừng thảo luận vấn đề này nữa. Tổng giám đốc Bùi đã đưa ra cách giải quyết là “kệ bọn họ” rồi!”
“Nói cách khác, chúng ta không cần quan tâm đến sự ảnh hưởng của việc thay đổi này đối với người giàu.”
“Sau khi phiên bản mới lên sàn, dữ liệu của đám người giàu ở máy chủ cũ sẽ không thay đổi, vẫn có lực chiến như trước. Nhưng sau này sẽ chặn hết các cổng nạp, bọn họ không thể tăng lực chiến bằng việc đập tiền nữa.”