Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 212 - Chương 212. Ca Sĩ Cố Định

Chương 212. Ca sĩ cố định
Chương 212. Ca sĩ cố định

“Mà người chơi ở máy chủ mới thì cùng đứng ở vạch xuất phát, dựa vào quy tắc phiên bản mới của chúng ta.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Chỉ thế này?

Vậy chẳng phải không giải quyết vấn đề sao?

Người giàu không chơi, không đập tiền, làm sao bây giờ?

Vương Hiểu Tân cười thản nhiên: “Tổng giám đốc Bùi đã giải đáp vấn đề này giúp chúng ta rồi.”

“Cắt giảm điểm thanh toán sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của người chơi nhà giàu, điều này là chắc chắn rồi. Chúng ta cố gắng muốn tìm phương án giải quyết, nhưng chuyện thế này vốn không có cách giải quyết!”

“Đây giống như một lần cải cách triệt để, đánh nhà giàu chia đất còn cần suy nghĩ cho cảm nhận của nhà giàu sao? Không cần thiết phải thế.”

“Ý của tổng giám đốc Bùi rất rõ ràng, để bọn họ tự sinh tự diệt.”

“Chuyện mà chúng ta xoắn xuýt rất lâu, tổng giám đốc Bùi vừa ra tay đã giải quyết hoàn toàn, đây là chênh lệch về trình độ!”

Mọi người sững sờ.

Giống như một nút thắt bị một dao chặt đứt, vấn đề trông có vẻ không thể giải quyết, nhưng lại được tổng giám đốc Bùi giải quyết nhẹ nhàng như vậy!

Chỉ là nói thì dễ nhưng làm rất khó.

Ai có thể dứt khoát thế này, thẳng thừng cắt đứt tám mươi phần trăm nguồn thu nhập của mình?

Tổng giám đốc Bùi thì có thể!

Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi kính phục tổng giám đốc Bùi hơn.

Có bỏ có được, không hề do dự.

Quả nhiên đây mới là cảnh giới bậc thầy chân chính!

Diệp Chi Chu cũng cảm thán, hắn gõ bàn nói: “Được, vấn đề cuối cùng cũng đã giải quyết rồi. Chúng ta… chính thức làm việc thôi!”

“Nhất định phải thực hiện cách nghĩ của tổng giám đốc Bùi đến cùng, để hai game này có thể hồi sinh từ chỗ chết!”

Buổi tối.

Quán cà phê internet Netfish chính.

Hai người Mã Dương và Trương Nguyên ngồi chỗ cạnh cửa sổ, vừa uống chút rượu vừa nhìn dòng khách thưa thớt, luôn cảm thấy bầu không khí này hơi đau buồn.

Vẫn chẳng có khách khứa gì!

Bây giờ đã có hai quán cà phê internet Netfish đang tu sửa, chắc sẽ nhanh chóng đưa vào kinh doanh chính thức.

Mà quán cà phê internet Netfish chính vẫn trong tình trạng lỗ bền vững.

Doanh số đã gần như ổn định, thậm chí nhiều khách quen còn quen biết với nhân viên, nhưng tính kiểu gì thì mấy người này cũng không thể chèo chống được chi phí hoạt động của quán cà phê internet Netfish.

Mã Dương và Trương Nguyên, một người là giám đốc của quán cà phê internet Netfish, một người là giám đốc khu vực của quán cà phê internet Netfish tại Kinh Châu, bây giờ đang nâng ly trong sầu lo.

Trương Nguyên uống cạn ly rượu trước mặt: “Ta đi hát hai bài nữa.”

Mã Dương giơ tay ngăn hắn lại: “Thôi, hát cũng chẳng có ai nghe…”

Tính luôn hai người họ, tất cả chỉ có tám người ngồi uống rượu.

Trương Nguyên vẫn đứng dậy: “Không sao, gào vài hơi thôi, giải sầu tí.”

Trương Nguyên lên sân khấu, dáng vẻ vẫn giống trước đây, gảy thử guitar, nghĩ xem hôm nay nên hát gì.

Về phần người uống rượu bên dưới, họ vốn đều là khách quen cả nên cũng không ngạc nhiên lắm.

Hơn nữa, quán cà phê internet nào mà không có ca sĩ cố định chứ? Đây cũng chẳng phải chuyện mới lạ gì.

Lúc quán cà phê internet Netfish vừa khai trương, tối nào Trương Nguyên cũng bỏ công hát, nhưng không có tác dụng gì, mặc dù cũng khiến độ hot tăng lên chút đỉnh thật, nhưng tăng cũng có giới hạn thôi.

Dần dà, hắn hát ngày càng ít, hôm nay có tác dụng của rượu nên mới có hứng lên sân khấu.

Trương Nguyên cũng không nói mấy câu xã giao gì, sau khi chỉnh nhạc cụ xong thì bắt đầu hát.

Tuy không thể nói là giọng tựa thiên nhiên, nhưng cũng xem là hay. Dù sao thì cũng là ca sĩ cố định của quán bar, giọng hát chắc chắn không tồi.

Giọng hát trầm khàn khoan thai truyền ra.

Trước kia Trương Nguyên cũng từng thử hát thể loại dữ dội như rock and roll, nhưng nhanh chóng phát hiện ra, nó vốn không hợp với hoàn cảnh, không cháy chút nào.

Cho nên sau này hắn toàn hát bài tương đối chậm hoặc dân ca gì đó.

Ít nhất như vậy sẽ không quá gượng gạo.

Mã Dương vừa uống rượu vừa nghe Trương Nguyên hát, có cảm giác như thả hồn vào trời cao.

Đột nhiên hắn để ý thấy hình như ngoài vách kính thủy tinh có một bóng người lờ mờ, đang do dự trước cửa.

Bây giờ đã tối rồi, đèn trong quán cà phê internet sáng hơn bên ngoài, bên ngoài có thể thấy rõ cảnh bên trong, nhưng bên trong không thấy rõ bên ngoài lắm.

Nhưng thật sự có thể thấy được có người đang chần chừ ở cửa.

“Có khách mới đến?”

“Hơn nữa còn đang do dự, điều này chứng tỏ có thể tranh thủ một chút.”

Mã Dương lập tức có tinh thần.

Tuy bây giờ hắn đã là giám đốc khu vực của quán cà phê internet Netfish tại Kinh Châu, nhưng ai nói giám đốc thì không thể kéo khách chứ?

Giám đốc như Mã Dương chẳng hề ra vẻ kiêu ngạo chút nào.

Mã Dương mở cửa quán, lộ ra vẻ mặt vô cùng hòa nhã: “Bạn nhỏ, đến chơi à?”

Rõ ràng bạn nhỏ đứng trước cửa bị dọa hú hồn chim én, vốn vẫn đang do dự ở cửa, kết quản không chú ý thấy cửa mở, gương mặt dài to kia xuất hiện.

Bạn nhỏ hơi ngại ngùng cúi đầu: “Ta… ta không đến để lên mạng.”

“Không sao, vào uống rượu cũng được.” Mã Dương vẫn nhiệt tình.

Hắn đánh giá tỉ mỉ bạn nhỏ này, trông có vẻ không đẹp lắm, tóc tai rối bù, quần áo trên người cũng hơi cũ kỹ, nhưng cũng coi như sạch sẽ chỉnh tề.

Bạn nhỏ cào cào tóc rối bời: “Ta… ta muốn hỏi thử, ở đây còn tuyển ca sĩ cố định không?”

Mã Dương: “…”

Hơi thất vọng.

Bọn ta không thiếu nhân viên, thiếu khách hàng thôi!

Không có khách, ngươi hát hay cũng có được gì.

Thấy gương mặt to dài của Mã Dương suy sụp với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, bạn nhỏ vội nói: “Ta cảm thấy ta hát hay hơn người kia, cho nên mới muốn thử.”

Mã Dương nghĩ nghĩ, hình như cũng được.

Bây giờ Trương Nguyên cũng là giám đốc của quán cà phê internet Netfish, sao có thể mỗi ngày lên sân khấu hát được.

Tuyển ca sĩ cố định cũng không tồi.

“Được, ngươi tên gì?”

“Trần Lũy.”

“Nào, vào đi.”

Mã Dương dẫn Trần Lũy vào trong quán cà phê internet Netfish, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.

Đợi một lúc, Trương Nguyên hát xong một bài, xuống sân khấu nghỉ ngơi.

Mã Dương chỉ vào sân khấu: “Đi đi, đừng căng thẳng.”

Vốn dĩ Mã Dương cũng không có khiếu âm nhạc gì, không nghe ra được hay dở, nghĩ rằng chỉ cần bạn nhỏ này hát ổn, có thể miễn cưỡng nhận việc của Trương Nguyên là được rồi.

Hết chương 212.
Bình Luận (0)
Comment