Trương Nguyên rót ly nước uống, vừa ngoái lại thì phát hiện chỗ của mình trên sân khấu bị người ta chiếm rồi.
Một bạn nhỏ chưa từng gặp đang gảy guitar trên sân khấu, có vẻ là đang chuẩn bị hát.
Trương Nguyên ngơ ngác ngồi xuống bên cạnh Mã Dương: “Anh Mã, ai đây?”
“Tên Trần Lũy, đến ứng tuyển làm ca sĩ cố định. Ta nghĩ, nếu hắn hát được thì để hắn lên sân khấu hát, sau này ngươi nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Mã Dương quan tâm nói: “Dù sao thì ngươi cũng bộn bề công việc, bây giờ đã tuyển được bartender mới rồi, tuyển thêm ca sĩ cố định nữa, ngươi chỉ cần tập trung vào vận hành quán cà phê internet là được rồi.”
Trương Nguyên rất muốn nói, thật ra cả ngày hắn chẳng có việc gì để làm, nhưng nghe Mã Dương nói vậy cũng hơi cảm động.
Ài, không đúng, chúng ta chưa tuyển ca sĩ cố định mà?
Trương Nguyên vừa định hỏi vấn đề này, một giọng hát trong trẻo pha chút khàn khàn vang lên trong quán cà phê internet.
“Mùa xuân hoa nở, gió thoảng mùa thu, mặt trời lặn ngày đông…”
Trương Nguyên sững sờ: “Còn hát nhạc xưa nữa.”
Mức phổ biến của bài này rất cao, gần như tất cả mọi người đều từng nghe rồi.
Mà lúc Trần Lũy cất tiếng hát, dường như người đang uống rượu đều nhìn lên sân khấu.
Như có một dòng nước trong từ sân khấu đổ xuống vây lấy mỗi người.
Trương Nguyên cũng thoáng sững sờ, vô thức khẽ ngâm nga theo.
Mã Dương uống rượu, khẽ nói: “Hình như không hay như ngươi hát.”
Trương Nguyên hơi bất đắc dĩ liếc sang hắn: “Anh Mã… hắn hát hay hơn ta nhiều.”
“Vậy à?” Mã Dương hơi bất ngờ: “Giọng hắn cao cũng không cao tới, thấp cũng không thấp tới, hay chỗ nào?”
Trương Nguyên cảm thấy mình nói như nước đổ đầu vịt, nhưng nghĩ dù gì lão Mã cũng là cấp trên của mình nên vẫn giữ nụ cười.
“Giọng hát hay là có thể chạm đến đáy lòng con người, để giọng này của hắn hát dân ca, mẹ nó thật sự như thể được ông trời ban cơm vậy.”
“Ghen tị không được.”
“Không tin ngươi nhìn phản ứng của mọi người đi.”
Mã Dương nhìn mọi người trong quán.
Trước đó lúc Trương Nguyên hát, mọi người nên uống rượu thì uống rượu, nên nói chuyện thì nói chuyện, mặc dù đang nghe nhưng rõ ràng chỉ coi là nhạc nền bình thường.
Nhưng sau khi Trần Lũy lên sân khấu biểu diễn, tất cả mọi người đều như thể đóng băng.
Tất cả đều cầm ly rượu lên lặng lẽ uống, không ai nói gì, cũng không ai tán chuyện, còn có mấy người ngẩn ngơ nhìn Trần Lũy trên sân khấu, không biết bị giọng hát khơi gợi ký ức nào.
Trương Nguyên cảm thán: “Anh Dương, rốt cuộc ngươi gặp hạt giống tốt này ở đâu vậy?”
Mã Dương im lặng chốc lát: “... Tự hắn tìm đến cửa.”
Trương Nguyên: “Thế chuyện này cũng hơi trùng hợp.”
“Không trùng hợp lắm.” Mã Dương nói: “Hắn nói hắn đứng bên ngoài nghe ngươi hát, cảm thấy chắc chắn hát hay hơn ngươi, vậy mới gom hết can đảm đi vào. Ta thấy công lao này vẫn là thuộc về ngươi.”
Trương Nguyên: “…”
“Anh Mã, ta đổi ý, đừng tuyển hắn nữa được không?”
“Không được.”
Một tuần sau, thứ ba, ngày 18 tháng 5.
Game Thương Dương.
Thay đổi phiên bản sơ lược đã hoàn thành, nhưng từ đầu chí cuối Diệp Chi Chu vẫn không thể đưa ra quyết định cập nhật game.
Vừa nghĩ đến việc mình ra lệnh một tiếng, vận mệnh của Game Thương Dương sẽ sang trang từ đây, đi về một nơi xa chưa rõ, tay Diệp Chi Chu lại hơi run.
Đã một tuần trôi qua sau cuộc họp lần trước, thứ nên thay đổi đã đổi ổn thỏa rồi.
Dựa vào lời dặn của tổng giám đốc Bùi, điểm thanh toán của hai game “Đạo Sĩ Phong Lưu” và “Chiến Ca Nhiệt Huyết” đã bị cắt giảm hầu hết, chỉ còn lại một điểm thanh toán duy nhất.
“Đạo Sĩ Phong Lưu” là game mô phỏng nuôi dưỡng, giữa những người chơi vốn không có tranh giành gì nên khá dễ thay đổi, chỉ giữ lại điểm thanh toán là thẻ tăng tốc cơ bản nhất.
Dù sao thì game này có thể sập bất cứ lúc nào, sớm đã không còn là trọng điểm của công việc nữa.
Trọng điểm là “Chiến Ca Nhiệt Huyết”.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân quyết định điểm thanh toán duy nhất được giữ lại của game này là thuốc thể lực.
Giá mua thuốc thể lực tăng lên, mỗi người được tiêu phí tối đa một trăm nguyên bảo, tức là mười đồng mỗi ngày.
Để hoàn thành mục tiêu chỉ giữ lại một điểm thanh toán, Vương Hiểu Tân gần như làm lại toàn bộ hệ thống trị số của game một lượt, kế hoạch khác cũng phối hợp với thay đổi kiểu này, phát triển một vài tính năng hệ thống thay thế, ví dụ như “hệ thống trời chọn” Diệp Chi Chu từng đề xuất.
Sau khi đổi xong, bề ngoài vẫn vậy, nhưng cốt lõi của game đã khác hẳn.
Vương Hiểu Tân đến ngồi cạnh Diệp Chi Chu: “Còn vấn đề gì không?”
Diệp Chi Chu lắc đầu: “Không có vấn đề gì, có điều… không yên tâm lắm.”
“Thay đổi quá lớn, hơn nữa cũng không có bất kỳ kinh nghiệm thành công nào từ game khác để tham khảo, toàn là ý tưởng ta vắt óc nghĩ ra…”
“Không biết hậu quả thế nào, trong lòng hoàn toàn không chắc chắn.”
Trước đây, mỗi lần Game Thương Dương mở họp, nếu có có kế hoạch đưa ra ý tưởng mới, lão Lưu luôn hỏi: “Có kinh nghiệm thành công từ game khác không?”
Nếu như không có, quá nửa là ý tưởng này sẽ bị gạt bỏ.
Diệp Chi Chu ít nhiều gì cũng đã quen với cách suy xét vấn đề kiểu vậy, cho nên trong lòng mới không chắc chắn như vậy.
“Anh Vương, ngươi có kinh nghiệm phong phú, ngươi cảm thấy có thể thành công không?”
Vương Hiểu Tân khẽ thở dài, nói lời hàm ý sâu xa: “Tiểu Diệp, bây giờ ngươi là giám đốc kế hoạch rồi, những chuyện thế này ngươi phải tự quyết, không thể hỏi người khác.”
“Chuyện này thành công cũng tốt, không thành công cũng không sao, vẻ vang là ngươi, trách nhiệm cũng là ngươi. Làm giám đốc kế hoạch phải gánh vác được những việc này.”
“Ngươi nhớ “Người Chế Tác Trò Chơi” không? Thật ra ý kiến của người khác đều giống như lời dẫn trong đó, ngoài việc làm phiền đến ngươi thì không có tác dụng gì lớn.”
Diệp Chi Chu gật đầu, khẽ thở dài: “Đúng vậy.”
Game “Người Chế Tác Trò Chơi” này, Diệp Chi Chu qua ải mấy lần rồi, đã thuộc làu làu rất nhiều lựa chọn và kết cục.
Trong game, ngươi có thể hoàn toàn không để ý đến lời dẫn, cả quá trình đều chọn ra đáp án chính xác.
Nhưng trong thực tế, mặc dù hiểu rất nhiều đạo lý, nhưng vẫn không thể tự tin thoải mái như thế.