Dù đặt tên là “Quay Đầu Là Bờ 2” cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Thế nhưng, tổng giám đốc Bùi lại chỉ dùng ý tưởng hay ho này để sản xuất một DLC, đúng là một hành động táo bạo.
Tuy nhiên điều này cũng chứng minh rằng, tổng giám đốc có rất nhiều ý tưởng tuyệt vời, trình độ thiết kế này hoàn toàn như thể múa bút thành văn, không cần phải lo lắng việc sẽ cạn kiệt cảm hứng cho tựa game mới.
Nghĩ đến đây, Hồ Hiển Bân lại càng ngưỡng mộ tổng giám đốc Bùi hơn.
Sau khi có phương hướng chung, nội dung của một số chi tiết nhỏ sẽ dễ dàng xử lý hơn.
Chẳng hạn như hệ thống vũ khí trong “Vĩnh Đọa Luân Hồi” cũng sẽ có rất nhiều thay đổi so với trước đây.
Tất cả vũ khí có thể tự do sử dụng bằng hai tay, hơn nữa tùy thuộc vào vũ khí phụ hay vũ khí chính, hiệu ứng tấn công nhẹ, tấng công nặng và đòn tấn công đặc biệt của vũ khí phụ đều sẽ có sự thay đổi, người chơi có thể thoải mái kết hợp dựa trên sở thích của mình.
Ngoài ra, sau khi nghe tổng giám đốc Bùi diễn giải, cốt truyện của tựa game cũng trở nên rõ ràng hơn, một số chi tiết liên quan tới cốt truyện trong game cũng có thể được hoàn thiện.
Chẳng hạn như trong địa ngục, nhân vật chính sẽ gặp phải những kẻ thù và kẻ ác mà hắn từng giết khi còn sống. Những người này sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhờ địa ngục, tất cả đều tới tìm nhân vật chính báo thù, thế nhưng cuối cùng vẫn bị đánh bại.
Mà khi tiêu diệt những kẻ thù này hoặc là ở những nơi như Đá Tam Sinh, sẽ có một số đạo cụ đặc biệt tiết lộ những câu chuyện truyền kỳ của nhân vật chính khi còn sống từng chút một.
Tất cả các nhà thiết kế đều thấy mình bùng nổ cảm hứng, ai nấy đều thiết kế một cách nghiêm túc.
Mà tác giả gốc là Vu Phi cũng cảm thấy mình như nhận được một gợi ý.
Tuy hắn là tác giả gốc của “Vĩnh Đọa Luân Hồi”, song tự bản thân hắn cũng thấy rằng khả năng lý giải toàn bộ câu chuyện của mình chắc chắn không bằng tổng giám đốc Bùi.
Sau lời giải thích của tổng giám đốc Bùi, dường như toàn bộ câu chuyện đã trở nên sâu sắc hơn.
So sánh với sự lý giải của tổng giám đốc Bùi, rất nhiều chi tiết trong tiểu thuyết nguyên tác vẫn còn khá cẩu thả.
DLC “Vĩnh Đọa Luân Hồi” này đã tập hợp lực lượng tinh nhuệ nhất của bộ phận Game Đằng Đạt, hơn nữa còn được tổng giám đốc Bùi đích thân chỉ đạo, đích thân điều hành, có thể hiện biết bao!
Đến lúc đó chắc chắn rất nhiều người chơi sẽ ngưỡng mộ lao tới, đọc tiểu thuyết nguyên tác của “Vĩnh Đọa Luân Hồi”.
Nếu cuốn tiểu thuyết kém cỏi khiến người chơi thất vọng thì phải làm sao đây?
Do đó, hắn phải chỉnh sửa lại toàn bộ cuốn tiểu thuyết!
Thế là Vu Phi quyết định, hắn không thể để cuốn tiểu thuyết nguyên tác của mình kéo chân sau. Sau khi về nhà, hắn sẽ dành toàn bộ thời gian của mình để điều chỉnh nội dung của cuốn tiểu thuyết, tinh chỉnh lại cấu trúc của câu truyện gốc, cố gắng khiến cho nội dung của cuốn tiểu thuyết trở nên thật hoàn hảo!
…
…
Thứ ba, ngày 5 tháng 6.
Mạnh Sướng đến công ty từ sáng sớm để kiểm tra tiến độ hiện tại của phương án tuyên truyền lớp cảm hứng.
Không thể không nói, hiệu suất làm việc của bộ phận quảng cáo và tiếp thị vẫn rất nhanh chóng. Sau khi giao phương án cho Vu Diệu vào ngày hôm qua, ngày hôm nay đã có quảng cáo được đăng tải trên các trang web rồi.
Tốc độ triển khai quảng cáo tại những nơi như bến xe buýt hay tàu điện ngầm thì chậm hơn một chút, song có lẽ sẽ vẫn sẽ hoàn thành trong vòng một tuần!
Những quảng cáo như vậy, một khi triển khai thì cần mất rất nhiều thời gian.
Thế nhưng Mạnh Sướng không nghĩ xa xôi như vậy, hiện tại cách tốt nhất để hình dung tâm trạng của hắn chính là: mười nghìn năm không dài, chỉ chớp mắt cái là qua!
Hắn phải đặt mục tiêu nhỏ trước, tuyên truyền ngược trong vòng hai tuần, nhận được tiền hoa hồng đảm bảo.
Sau đó mới đặt mục tiêu tầm trung, tuyên truyền ngược trong vòng một tháng, nhận được tiền hoa hồng cao hơn.
Còn về mục tiêu cao nhất, chắc chắn là nhận được full tiền hoa hồng.
Có điều Mạnh Sướng cảm thấy việc nhận full tiền hoa hồng quá khó khăn, có thể đạt được mục tiêu tầm trung đã là cảm tạ trời đất, cảm tạ ơn tha mạng không giết của tổng giám đốc Bùi lắm rồi.
Hắn xem thử bình luận về những quảng cáo trên mạng.
“Quảng cáo mới của trang web văn học mạng Điểm Kết là sao vậy? Xấu quá!”
“Chỉ xấu thôi thì cũng không sao, mấu chốt là nội dung có gì đó sai sai thì phải? Mấy cuốn sách này đều có thành tích rất kém trên trang web văn học mạng Điểm Kết, còn có thể PR một cách không biết xấu hổ như vậy sao?”
“Nằm trong top hơn 30 trên trang web mà cũng vinh dự được tuyên truyền? Đây không phải là chế nhạo hay sao?”
“Phương án tuyên truyền này đi thuê ở ngoài à, sao mà ta cảm thấy người làm phương án này không hiểu chút gì về ngành văn học mạng, không chuyên nghiệp tí nào!”
“Bên phía trang web văn học mạng Điểm Kết không kiểm tra sao?”
“Ta cảm thấy lớp cảm hứng này không ổn xíu nào, toàn viết ra tác phẩm rác rưởi gì không, mấy tác giả có tên tuổi lớn tham gia đều bị lừa rồi, việc mua đứt với giá cao sẽ chỉ khiến ngòi bút viết lách của các ngươi ngày càng đi xuống thôi!”
Nhìn thấy những bình luận này, Mạnh Sướng không khỏi cong khóe miệng, nở một nụ cười hài lòng.
Hoàn toàn giống với dự liệu trước đó!
Thực tế bản thân hầu hết độc giả cũng không hài lòng lắm với lớp cảm hứng này.
Tác giả viết chủ đề gốc rất hay, thu hút được cả những độc giả khó tính nhất. Kết quả là bởi vì lớp cảm hứng này mua đứt với giá cao một cách khó hiểu, yêu cầu tác giả viết về chủ đề mà bọn họ không am hiểu. Tác giả viết cũng khó chịu, độc giả đọc cũng cảm thấy khó chịu, làm như vậy để làm gì?
Mà phương án tuyên truyền kém cỏi của lớp cảm hứng lần này tự nhiên còn càng làm mâu thuẫn trở nên sâu sắc, khiến độc giả càng thêm bất mãn.
Thế nhưng đây chính là hiệu quả mà Mạnh Sướng mong muốn.
Chỉ cần cảm xúc phẫn nộ và bất bình của độc giả có thể tiếp tục duy trì thì chẳng phải tiền hoa hồng tháng này của hắn sẽ ổn định hay sao?