Trước tiên hắn tìm văn bản tổng giám đốc Bùi đưa, xác nhận nội dung bên trên.
Viết vậy thật!
Kế tiếp là xác định nguồn spoil.
Chẳng mấy chốc Mạnh Sướng đã tìm được hai chi tiết quan trọng nhất, một là ảnh trò chuyển của Kiều Lương trong nhóm fans, nói hắn đang chơi thử game mới của Đằng Đạt; Một là ảnh trò chuyện riêng giữa Vu Phi và quản lý của mình.
“Chắc cái này là spoil nội bộ nhỉ?”
“Tuy Kiều Lão Thấp không phải nhân viên của Đằng Đạt, nhưng hắn đang chơi thử game! Vu Phi là tác giả có ký hợp đồng với trang web văn học mạng Điểm Kết, lại là tác giả tham gia lớp cảm hứng, chắc chắn có thể xem là nhân viên nội bộ Đằng Đạt rồi!”
“Ặc… Nhưng Kiều Lão Thấp đâu có chơi thử “Vĩnh Đọa Luân Hồi”, hắn chơi thử “VR Hải Đảo Động Vật” kia mà, hơi bậy rồi…”
“Thôi, kệ, chắc chắn là spoil nội bộ!”
Mạnh Sướng quyết định rồi, đợi thứ hai hắn đi tìm tổng giám đốc Bùi nói rõ, lấy hợp đồng văn bản ra, nhất định phải đòi được ba mươi nghìn!...
Thứ hai, ngày 18 tháng 6.
Bùi Khiêm vừa đến văn phòng, Mạnh Sướng đẩy cửa vào.
“Tổng giám đốc Bùi!”
“Trước tiên ta phải thanh minh, chuyện lần này là nội bộ spoil 100%, chắc chắn không phải phương án tuyên truyền của ta có vấn đề!”
“Lúc đó chúng ta có văn bản làm bằng chứng!”
Mạnh Sướng vung tờ giấy trong tay như chủ nợ đòi nợ, rất khí khái.
Cuối tuần Bùi Khiêm không chú ý đến chuyện này, sáng sớm vẫn còn buồn ngủ, trong thoáng chốc không thể hiểu được cảm xúc của Mạnh Sướng.
Hắn rót trà, nói: “Đừng vội, từ từ nói, nếu thật sự là spoil, chắc chắn ta sẽ giữ lời hứa.”
Mạnh Sướng kể lại chuyện xảy ra vào cuối tuần, còn nhấn mạnh vụ spoil của hai người Kiều Lương và Vu Phi, dẫn dắt phản ứng dây chuyền để tuyên truyền của lớp cảm hứng thất bại.
Chuyện cuối tuần đã lên men, các tác phẩm của tác giả lớp cảm hứng được nghiên cứu phát triển bản quyền đã bừng bừng, nhất là “Vĩnh Đọa Luân Hồi” được nghiên cứu thành phần mở rộng của game, khiến vô số tác giả ghen tị đỏ mắt, tất cả đều đập đầu muốn vào lớp cảm hứng.
Mà banner í ẹ kia của Mạnh Sướng đã hoàn toàn bùng nổ độ hot.
Dựa vào các tiêu chuẩn hiện tại, chắc chắn phương án tuyên truyền lần này sẽ thất bại, chưa duy trì được hai tuần, chẳng có một xu hoa hồng.
Nhưng nếu do spoil, tổng giám đốc Bùi phải chi ba chục nghìn cho Mạnh Sướng theo quy định văn bản.
Đây là hy vọng cuối cùng của Mạnh Sướng.
Bùi Khiêm lẳng lặng uống trà: “Ngươi nói hai người họ spoil, cụ thể là spoil kiểu gì? Có bằng chứng không?”
Mạnh Sướng gật đầu ngay: “Có! Ta có ảnh!”
Nói xong Mạnh Sướng đưa điện thoại sang cho Bùi Khiêm xem hai bức ảnh đó.
Bùi Khiêm xem thử rồi trầm mặc suy nghĩ.
Rõ ràng hai bức ảnh này hoàn toàn không đủ chân thật.
“Ngươi ngồi ở đây đợi một chút, uống trà đi. Ta đi gọi hai cuộc điện thoại tra chuyện này xem! Nếu thật sự là nội bộ spoil thì chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho ngươi!”
Bùi Khiêm nói nghiêm túc hùng hồn, thậm chí Mạnh Sướng hơi cảm động luôn.
“Được rồi tổng giám đốc Bùi! Ta ngồi đây đợi!”
Bùi Khiêm nói xong thì đẩy cửa ra ngoài.
Hắn định gọi điện cho Kiều Lương và Vu Phi, sau đó hỏi thử mấy người nội bộ biết chuyện để có được sự thật toàn diện.
Không thể nghe một chiều từ Mạnh Sướng được, dù sao thì bây giờ Mạnh Sướng làm việc vì hoa hồng, thêm dầu vào lửa cũng là chuyện bình thường.
Không phải tổng giám đốc Bùi tiếc ba chục nghìn đồng này, quan trọng là nếu không spoil thì số tiền này không chi được.
Thỏa thuận của Bùi Khiêm và Mạnh Sướng, bên hệ thống được gọi là “thỏa thuận lao động đặc biệt”, tiền đưa cho Mạnh Sướng cũng phải do hệ thống duyệt. Trong “thỏa thuận lao động đặc biệt” này, tiền có thể phát mà không dựa vào cách bình thường, nhưng phải phù hợp với những điều khoản quy định trong thỏa thuận lao động.
Nói cách khác, ở khía cạnh này hệ thống có tiêu chuẩn đặc biệt, tự do hơn những thỏa thuận làm việc khác nhiều, Bùi Khiêm có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng những chuyện này không được tự do tuyệt đối, vẫn phải chịu đựng vài giới hạn.
Giống lần này, phải là spoil thật thì mới chi số tiền này được, không thể nhắm một mắt mở một mắt.
Bùi Khiêm rất đồng cảm với Mạnh Sướng nhưng không có cách nào, quy định là quy định.
...
Mạnh Sướng sốt ruột ngồi đợi trong văn phòng của tổng giám đốc Bùi.
Tầm nửa tiếng sau tổng giám đốc Bùi mới về.
“Sao rồi tổng giám đốc Bùi?” Mạnh Sướng đứng lên ngay, cực ký quan tâm.
Bùi Khiêm khẽ ho hai tiếng tỏ ý bảo hắn bình tĩnh ngồi xuống trước đã.
“Rất tiếc, ta tìm hiểu nhiều chiều, cũng liên hệ với hai người trong cuộc, cuối cùng xác định… cái này không thể xem là spoil được.”
“Kiều Lão Thấp chỉ nói hắn đang thử nghiệm game mới, không nhắc đến “Hải Đảo Động Vật” cũng không nhắc đến lớp cảm hứng và “Quay Đầu Là Bờ”, không tính là spoil được; Vu Phi càng không spoil, không những không spoil mà còn ám chỉ cộng đồng mạng sai, game Kiều Lão Thấp chơi thử không phải “Vĩnh Đọa Luân Hồi”.”
“Lần này xảy ra vấn đề, chủ yếu là vì cộng đồng mạng hiểu sai, có liên tưởng sai lệch, dùng những điều kiện đã có… mà sai để đưa ra kết luận đúng…”
“Nên… rất tiếc, theo quy định thì không thể chi số tiền này được, vì không phải spoil.”
Bùi Khiêm nhìn Mạnh Sướng, vẻ mặt bi thương.
“Nhưng nghĩ theo hướng tốt, lương cơ bản tháng này của ngươi có năm nghìn đồng…”
Nghe mấy chữ “năm nghìn” này, trong ánh mắt như vũng nước đọng của Mạnh Sướng dường như thoáng gợn.
“Ể? Năm nghìn?”
“Chẳng phải trước đó nói lương bốn nghìn, duy trì được hai tuần thì thêm hai nghìn hoa hồng sao?”
“Bây giờ không duy trì được hoa hồng, chẳng lẽ thấy ta vất vả quá nên thêm một nghìn khuyến khích?”
Đột nhiên Mạnh Sướng hơi cảm động.
Tuy chẳng là bao nhưng cũng rất có lòng.
Bùi Khiêm thoáng sững sờ: “Ể? Trước đó lương thấp hơn một nghìn à?”
“Xin lỗi ta nhớ sai, ta cứ tưởng nhắc đến hai nghìn.”
“Thế chúng ta làm theo thỏa thuận…”
Mạnh Sướng: “…”
Tia sáng trong mắt hắn dần vụt tắt, thay vào đó là vẻ hoang mang, mờ mịt, không thể tin nổi.
Tức chết đi được!