Xem như ngươi nhớ sai thì lúc này cũng phải kiểu sai là sai, dứt khoát đưa ta thêm một nghìn chứ?
Sao mà lời đã nói khỏi mồm còn sửa lại vậy?
Cố ý, chắc chắn là cố ý chọc tức ta!
Mạnh Sướng trầm mặc giây láy: “Tổng giám đốc Bùi, ta không làm nữa! Ta muốn chấm dứt thỏa thuận!”
Bùi Khiêm vội đứng lên: “Đừng kích động! Có gì chúng ta từ từ nói, đừng vừa không hợp nhau đã nghỉ chơi như thế.”
“Thế này vậy, thấy ngươi thật sự rất vất vả, ta lấy tiền túi ra bổ sung thêm một nghìn cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Vừa nghe Mạnh Sướng nói hắn không làm nữa Bùi Khiêm đã thấy hơi hoảng rồi.
Đừng nghỉ mà, ngươi không làm thì ta tìm đâu ra nhân tài mặt tuyên truyền như ngươi đây?
Người bên ngoài ta không tin nổi!
Nói cách khác là nợ của Mạnh Sướng rất lớn, Bùi Khiêm mới có thể tùy ý nắm thóp hắn, dùng cách này kích thích hắn nghiêm túc tuyên truyền ngược cho mình.
Tuy đến giờ Mạnh Sướng chưa làm được phương án tuyên truyền nào thành công quá, nhưng hắn có ưu điểm rất lớn là sẽ không bị tinh thần Đằng Đạt ăn mòn.
Nếu là người khác, nói không chừng sẽ nhanh chóng tan tác, để bộ phận quảng cáo tiêu thụ nhanh chóng sa sút, giống như những bộ phận khác, ngoài việc tiêu tiền cho tổng giám đốc Bùi thì chẳng còn tác dụng gì.
Nên Mạnh Sướng không thể đi!
Bộ phận tiêu thụ quảng cáo không có Mạnh Sướng là thiếu sót!
Để giữ Mạnh Sướng lại, Bùi Khiêm cũng chi tiền. Một nghìn tăng lên không thể báo hệ thống mà chỉ có thể tự bỏ tiền túi thôi.
Đối với tổng giám đốc Bùi bây giờ, tuy không tốn nhiều, tài sản cá nhân chuyển hóa của hắn cũng không nhiều lắm, nhưng dù sao thì bình thường cũng ăn ké uống ké tiền công ty, vẫn tiết kiệm được một khoản.
Tài sản cá nhân cũng đã hơn ba triệu rồi.
Bỏ ra một nghìn cũng được.
Số tiền này không nhiều, có điều móc tiền túi thì không tình nguyện lắm. Nhưng vì lợi ích lâu dài, để giữ Mạnh Sướng lại, số tiền này không thể keo được.
Mặt Mạnh Sướng tái mét: “Tổng giám đốc Bùi, ta đã quyết rồi, nói gì cũng vô dụng!”
Vì một nghìn này mà Mạnh Sướng hoàn toàn bùng nổ rồi.
Xem tổng giám đốc Bùi nói gì kìa?
Còn từ móc tiền túi đưa thêm cho ta một nghìn?
Quá nhiều chỗ để mắng nên không biết mắng từ đâu!
Cả Đằng Đạt đều là của ngươi, từng khoản phí tuyên truyền cả trăm nghìn, cả triệu chẳng phải đều do ngươi phát cho bộ phận quảng cáo tuyên truyền sao? Ngươi muốn tiêu kiểu gì thì tiêu kiểu ấy chẳng phải sao?
Đào đại vài đồng từ phí tuyên truyền là giải quyết được hoa hồng và lương của ta một thời gian dài trong tương lai? Cần ngươi móc tiền túi chắc?
Với lại, xem như là ngươi bỏ tiền túi ra, sao giống như một nghìn này khiến ngươi rất phân vân xoắn xuýt vậy?
Cả Đằng Đạt đều là tài sản cá nhân của ngươi, đừng nói là dòng tiền mặt, nhà còn mua cả mấy tòa, ngươi chắc cũng phải có giá đến mấy tỷ, đừng nói là một nghìn, giờ lấy ra một triệu cũng chẳng phải vấn đề khó!
Kết quả lấy một nghìn thôi mà như hạ quyết tâm to lớn lắm vậy?
Giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi!
Tượng vàng Oscar không thích hợp với ai khác ngoài ngươi!
Vốn đã giày vò cả khoảng thời gian dài dằng dặc, năng lực cảm nhận của Mạnh Sướng đối với tiền đã thụt lùi nghiêm trọng.
Nói cách khác là trở nên nhạy cảm hơn?
Trước đó phung phí tiền của nhà đầu tư, mấy trăm nghìn, cả triệu cũng không chớp mắt, vô cùng phóng khoáng.
Nhưng bây giờ cũng không biết vì sao, bản thân mình lại xoắn xuýt rất lâu vì tiền lương mấy nghìn này.
Đột nhiên hắn ý thức được rằng đây vốn không phải cuộc sống mình nên có.
Không làm nữa, nói gì cũng không chịu được uất ức này!
Mạnh Sướng kiên quyết.
Dù ngươi nói nuốt cả lưỡi thì chắc chắn ta đây cũng sẽ không bị ngươi làm dao động!
Bùi Khiêm nhìn biểu cảm của Mạnh Sướng, cảm thấy hơi không ổn.
Sao cả tập đoàn Đằng Đạt chỉ có mình người này muốn đi vậy?
“Nào, uống tách trà bình tĩnh lại đi, đừng kích động.”
“Ngươi suy nghĩ lại đi, tương lai còn dài.”
“Ngươi đã ký hợp đồng mười năm, bây giờ chưa đến nửa năm nữa là sao?”
Mạnh Sướng vốn đã bưng trà lên định uống một hớp rồi, nghe câu này lại đặt tách trà xuống.
“Thế thì ta càng phải đi!”
Bùi Khiêm: “…”
Được, lại hiểu sai rồi.
Bùi Khiêm vội giải thích: “Ý của ta là, chúng ta cố gắng chăm chỉ, bây giờ phương án tuyên truyền của ngươi đã rất gần thành công rồi.”
“Nói không chừng mấy tháng nữa có thể lấy được hoa hồng thì sao?”
“Chỉ là mở màng không thuận lợi, mấy tháng lấy lương thôi, vì chút khó khăn này mà từ bỏ hoa hồng cao trong suốt mười năm thì có phải không sáng suốt lắm không!”
Bùi Khiêm phân tích lý trí, hành động có tình có lý, hy vọng có thể khiến Mạnh Sướng đập tan suy nghĩ muốn đi.
Mà Mạnh Sướng lại lộ ra nụ cười lễ phép, cả khuôn mặt toàn là ý cười.
Ý là lừa ta mấy tháng nay còn muốn lừa ta mười năm?
Tuy nói bây giờ đang là nhân viên mất uy tín thật sự rất khó tìm việc, nhưng Mạnh Sướng rất có lòng tin với bản thân, dù sao thì cũng từng khởi nghiệp thất bại, nghiêm túc làm công mỗi tháng kiếm năm ba chục nghìn có gì khó?
Bên Đằng Đạt, tuy trong tình huống lý tưởng nhất thì mỗi tháng có thể cầm hai trăm nghìn tiền hoa hồng, tốc độ trả nợ tăng nhanh hẳn, nhưng số tiền này giống như đong đưa cà rốt trước mặt con lừa, chỉ có thể nhìn chẳng thể ăn, không lấy được thì có tác dụng gì?
Huống chi, làm việc bên ngoài sẽ tích lũy liên tục, ban đầu kiếm được ít, nhưng sau này sẽ ngày càng nhiều, cũng có hy vọng trả xong tiền.
Nên Mạnh Sướng quyết định phải đi.
Dù tổng giám đốc Bùi có dẻo mồm đến mấy cũng không bị lừa nữa!
Bùi Khiêm cũng hơi bất đắc dĩ, xem ra Mạnh Sướng đã quyết tâm đi rồi.
Giờ hắn thấy hơi hối hận, ban đầu ký hợp đồng thì nên nâng tiền vi phạm hợp đồng lên nhiều xíu…
Hợp đồng ban đầu ký thì số tiền vi phạm hợp đồng không phải là số tiền chết, chỉ quy định tiền vi phạm hợp đồng dựa theo số nợ ban đầu để tính tỉ lệ nhất định.