Tiền vi phạm hợp đồng kỳ ba năm là rẻ nhất, nhiều nhất là mười năm, nhưng số tiền vi phạm nhiều nhất cũng chỉ là 30% số nợ đầu.
Đương nhiên Mạnh Sướng mợ mấy triệu, tiền vi phạm hợp đồng cũng hơn một triệu.
Nhưng rõ ràng bây giờ Mạnh Sướng ở trong tình trạng lắm rận chẳng còn thấy ngứa rồi, trạng thái vốn đã có mấy triệu phải trả rồi, thêm một triệu tiền vi phạm hợp đồng có là gì?
Nhưng cũng không còn cách nào, vì lúc Bùi Khiêm làm thỏa thuận này không dám đưa ra giá vi phạm hợp đồng cao quá, sợ Mạnh Sướng chùn chân.
Ví dụ ban đầu Bùi Khiêm nâng tiền vi phạm hợp đồng lên gấp mười, mấy chục triệu, thế thì chắc chắn Mạnh Sướng sẽ cảm thấy trong đây có âm mưu siêu to, sẽ không ký hợp đồng.
Vì tiền vi phạm hợp đồng không nhiều nên Mạnh Sướng mới mắc câu.
Nên giờ hối hận cũng không có tác dụng.
Bùi Khiêm im lặng uống trà, tiếp tục lựa lời khác.
“Mạnh Sướng à, ta cảm thấy chúng ta cần bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng lợi và hại.”
“Ngươi đang làm việc ở chỗ ta, ta miễn toàn bộ lợi nhuận khoản nợ của ngươi, đây cũng là phúc lợi của nhân viên Đằng Đạt. Nếu ngươi đến công ty khác làm việc, số lãi này chắc chắn ta không có lý do gì để tiếp tục miễn trừ, đúng không?”
“Ta cũng không tính nhiều, tư nhân lãi cao là bắt nạt ngươi. Nhưng dù dựa vào doanh nghiệp là ngân hàng bình thường thì nếu mấy triệu, còn lên đến mười hai mươi năm, ngươi tính xem lãi là bao nhiêu.”
“Ngươi xác định muốn rời khỏi Đằng Đạt?”
Bùi Khiêm cũng không biết số tiền cụ thể là bao nhiêu, nhưng ai đi vay tiền mua nhà đều biết lãi suất ngân hàng trông có vẻ không cao nhưng thời gian tận mười hai mươi năm thì đó vẫn là một con số hết hồn.
Lãi của năm triệu, cuối cùng lãi có thể lên đến hai ba triệu cũng không ngoa.
Mềm không được thì chỉ có thể cứng thôi, Mạnh Sướng đã quyết muốn đi, thế thì Bùi Khiêm cũng không ngại làm kẻ ác thôi.
Mạnh Sướng: “…”
Không ngờ tổng giám đốc Bùi còn chiêu này nữa, quá đê tiện!
Vốn hắn chỉ nghĩ đến tiền vi phạm hợp đồng thôi, cảm thấy hơn một triệu thì vẫn cắn răng chịu được.
Nhưng nếu cộng thêm lãi thì không chịu được!
Tính toán tới lui thì gần như nợ tăng gấp đôi, ra ngoài làm còn phải gánh nợ thì khó nhằng quá, gần như trở thành nhiệm vụ bất khả thi.
Mạnh Sướng ngồi bệt trên sofa, cảm thấy thế giới này chẳng còn gì luyến tiếc.
“Tổng giám đốc Bùi, ngươi phải thấy ta chết mới hài lòng đúng không?”
“Ta biết rồi, từ khi bắt đầu vòng luẩn quẩn này ngươi đã muốn cả đời ta phải làm công cho ngươi rồi!”
“Chẳng phải ban đầu ta muốn lừa chút tiền từ nhà đầu tư sao, người khởi nghiệp lừa tiền nhiều như vậy sao ngươi cứ bắt chẹt mình ta chứ…”
Mạnh Sướng cũng không giả bộ nữa, giống như một cái lọ bật nút.
Bùi Khiêm vừa nhìn đã thấy thái độ không đúng lắm.
Đừng cam chịu như vậy!
Hắn vội ho vài tiếng: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không hề có ý gài bẫy ngươi, ta cũng thật lòng muốn tốt cho ngươi, muốn ngươi nhanh chóng trả hết nợ.”
Mạnh Sướng cười: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi có tin mấy lời ngươi nói không? Nếu không phải ngươi cứ luôn làm loạn ta đã lấy được hoa hồng cao từ lâu rồi!”
Bùi Khiêm: “?”
Sao nồi này lại úp lên đầu ta vậy?
Chẳng phải ta vẫn luôn giúp ngươi sao?
Thật sự là không hiểu lòng người tốt!
Bùi Khiêm nói: “Được, mấy lần trước ta không so đo với ngươi, nhưng phương án tuyên truyền của lớp linh cảm lần này có thể trách ta sao?”
“Liên quan gì ta?”
Mạnh Sướng mấp máy môi, trong thoáng chốc nghẹn họng luôn.
Hình như… không liên quan đến tổng giám đốc Bùi thật.
Suy nghĩ kĩ về phương án tuyên truyền của lớp linh cảm, nguyên nhân nó có hiệu quả tuyên truyền tốt là vì nhiều sự trùng hợp cộng lại với nhau, tạo ra phản ứng hóa học vi diệu.
Kiều Lão Thấp và Vu Phi gửi tin nhắn gây hiểu lầm là một chuyện, cộng đồng mạng tự bổ não sai bét lại là chuyện khác.
Kết luận đúng nhưng suy ra từ những điều kiện đã biết sai.
Nhưng trong quá trình này thật sự không có nồi của tổng giám đốc Bùi, vì tổng giám đốc Bùi cũng không thể thao túng cộng đồng mạng.
Nếu tổng giám đốc Bùi ám chỉ nhân viên chính thức khác spoil tin tức nghiên cứu bản quyền lớp linh cảm, nhất định có thể tìm được manh mối từ trên mạng; Mà tổng giám đốc Bùi ẩn danh phát tán tin tức lại không đáng tin lắm, chắc chắn cộng đồng mạng không mua.
Chỉ có cộng đồng mạng tự đưa ra lý luận rồi tự tin tất cả những điều này mới tạo thành cục diện hiện tại.
Nói cách khác là úp nồi cho tổng giám đốc Bùi thật sự không đúng lắm.
Mấy lần trước thì không nói, lần này thật sự không liên quan đến tổng giám đốc Bùi.
Khóe miệng Mạnh Sướng giật giật: “Thế thì ta càng phải đi! Nếu ngươi không làm trở ngại mà còn dốc sức hỗ trợ ta, cuối cùng lại thất bại, thế thì chứng tỏ chuyện này khó hơn ta tưởng, cơ hội thành công quá mong manh.”
“Thế ta kiên trì làm gì?”
Bùi Khiêm: “…”
Mạnh Sướng này vẫn là người logic, không dễ làm hắn lung lay.
Nhưng không sao, tăng thêm chút mánh khóe làm lung lay.
Thậm chí có thể đích thân ra trận chứng minh cho hắn thấy.
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Theo ta thấy thì… chi bằng thế này đi.”
“Tháng sau ta đích thân làm một phương án tuyên truyền cho ngươi, ngươi dựa theo các đó làm.”
“Ta không dám đảm bảo duy trì được một tháng, nhưng chắc hai tuần vẫn được.”
“Nếu phương án của ta cũng thất bại thì chúng ta lại bàn chuyện hủy hợp đồng.”
“Nếu phương án của ta thành công, duy trì được hai tuần, giúp ngươi lấy được hoa hồng, thế thì chứng minh cách tuyên truyền của ngươi có vấn đề, sau này ngươi đừng nhắc đến chuyện hủy hợp đồng nữa, nghiêm túc trầm tĩnh chút, sau nghĩ xem sau này tiếp tục tuyên truyền thế nào.”
“Ngươi thấy sao?”
Mạnh Sướng chớp mắt, hoàn toàn không ngờ tổng giám đốc Bùi lại đưa ra đề nghị thế này.
Tình huống bây giờ là Mạnh Sướng ôm hận nói công việc này khó, ngươi giỏi thì ngươi làm đi.
Kết quả tổng giám đốc Bùi nói ta lên thì lên, ngươi xem cho kỹ, học cho tốt, t chứng minh không phải chuyện này khó mà do ngươi gà.