Sau khi Lương Khinh Phàm trở về, Bùi Khiên lại nảy ra ý tưởng làm Chợ Ăn Vặt, hơn nữa lúc ấy công ty Finger và tập đoàn Long Vũ tạo đại chiến thiêu tiền, tài chính của Đằng Đạt hơi eo hẹp, nên kế hoạch đi Đế Đô, Ma Đô mua bất động sản bị gác lại.
Dù vậy, tài sản cố định của Đằng Đạt cũng đạt tới 270 triệu, sắp chạm mốc 300 triệu!
Đau não.
Quỹ hệ thống đầu tháng này là 50 triệu, tài sản cố định 270 triệu tương đương với 27 triệu quỹ hệ thống, nói cách khác, quỹ hệ thống vẫn còn 23 triệu để Bùi Khiêm hoạt động thua lỗ.
Cho dù dùng sạch quỹ hệ thống, hắn chỉ có thể chuyển đổi 2,3 triệu tài sản cá nhân.
Tạm được, chưa đến mức hắn hoàn toàn không thể tiếp thu.
Đã mua rồi, hắn còn có thể nói gì được?
Nghĩ theo hướng tốt, ít nhất hắn cũng ăn luôn một khoản tiền vốn, giảm bớt áp lực thua lỗ.
Trên thực tế, nói một cách nghiêm túc, những cửa hàng được mua thật sự rất phù hợp với yêu cầu của Bùi Khiêm, đoạn đường hẻo lánh, giá cả phải chăng, vấn đề duy nhất là chúng nó vô tình kết nối Chợ Ăn Vặt và Palpitation Hotel...
Hắn sợ là việc tăng giá trị trong vòng vài năm sau là điều không tránh được.
Việc đã đến nước này, Bùi Khiêm không có gì để nói, nhưng hắn còn một nghi vấn cuối cùng: “Tại sao có đến 40% chủ cửa hàng lựa chọn bán ra?”
Theo lý thuyết, khi biết Đằng Đạt có động tác lớn ở gần đó, bọn họ nên giữ chặt cửa hàng trong tay và chào giá tận trời mới đúng chứ?
Hoặc là bọn họ hẳn chỉ cho thuê không bán mới đúng.
Vừa nói đến điều này, Lương Khinh Phàm lập tức hăng hái, eo hơi thẳng lên.
“Đúng vậy, khi mua các cửa hàng này, ta gặp không ít khó khăn.”
“Có rất nhiều chủ cửa hàng chào giá tận trời, hoặc không muốn ký lâu dài, đồng thời bọn họ còn muốn tăng tiền thuê gấp hai, ba lần, vô cùng quá mức.”
“Ta chắc chắn không thể làm một kẻ coi tiền như rác!”
“Vì thế, sau khi nhận được tiền vốn do tổng giám đốc Bùi đặc biệt thông qua, ta đã ra tối hậu thư cho các chủ cửa hàng: Ký hợp đồng dài hạn có kỳ hạn 10 năm với tiền thuê cao hơn 50% so với tiền thuê hiện tại; hoặc bán cho chúng ta với giá cao hơn 50% giá trị cửa hàng.”
“Nếu cả hai đều không thể tiếp thu, ta sẽ quy hoạch lộ tuyến của phố mỹ thực một lần nữa và bỏ qua những cửa hàng mà lần này không hợp tác!”
“Vì vậy, lộ tuyến hiện tại mà tổng giám đốc Bùi đang nhìn thấy đã từng được quy hoạch lại một lần. Trên cơ bản những cửa hàng cố tình bị bỏ qua đều là những cửa hàng chào giá tận trời, từ chối hợp tác.”
“Đối với hai lựa chọn còn lại, thật ra chọn thế nào đều có đạo lý.”
“Về cơ bản, tỷ lệ tiền cho thuê và bán cửa hàng đều vào khoảng 1:300, cho dù tăng 2000 tiền thuê cửa hàng hàng tháng lên 50% thì mỗi tháng cũng chỉ thu 3000 tiền thuê. Hơn nữa, hợp đồng dài mười năm, không thể tùy ý tăng tiền thuê, thật ra tiền thuê cũng không nhiều.”
“Nếu bán cửa hàng, một cửa hàng tăng từ 600 nghìn lên 900 nghìn, hơn nữa, họ có thể lập tức nhận được số tiền này.”
“Tiền có giá trị thời gian, giá thực tế hiện tại tăng 50% chắc chắn có lời hơn tốc độ tăng có thể vượt qua 50% trong tương lai. Hơn nữa, đây là một khoản tiền mặt, bọn họ có thể lập tức cầm đi đầu tư. Chỉ cần vận hành đúng cách, về lâu dài, nó thậm chí vượt qua tiền vốn, có lời hơn nhiều so với việc kiếm một tí tiền thuê.”
“Có chủ cửa hàng định dùng số tiền này để vận tác, có chủ cửa hàng chỉ thiếu tiền, vội vàng lấy số tiền này để mua nhà hoặc quay vòng vốn.”
“Đương nhiên, cũng có một ít chủ cửa hàng khá thành thật, không tính rõ khoản tiền này. Để an toàn, bọn họ ký hợp đồng thuê dài hạn.”
“Đây đều là lựa chọn cá nhân sau khi bọn họ cân nhắc lợi và hại. Đối với chúng ta, hai phương án này thật sự không khác nhau lắm.”
Bùi Khiêm gật đầu.
Thôi được, dù sao hắn cũng không hiểu vấn đề này lắm. Nếu đã mua xong, vậy thì hắn không cần tiếp tục rối rắm những việc này.
Chợ Ăn Vặt sẽ khai trương chính thức vào ngày kia, Bùi Khiêm không định đi.
Bởi vì hắn có đến hay không, kết quả đều giống nhau, Chợ Ăn Vặt chắc chắn sẽ chật ních.
Chỉ cần không kiếm lời là được.
Bùi Khiêm nhìn đồng hồ, vốn hắn định rời đi từ một giờ trước, không ngờ trời xui đất khiến đi dạo một vòng đến Phố Ăn Vặt và lại bị thọc vài nhát.
Về thôi, hắn nên dùng mỹ thực và giấc ngủ để an ủi tâm hồn bị thương của mình.
Hay đúng hơn là cái lưng bị thương?
Thôi, đều như nhau.
Sau khi bảo Tiểu Tôn lái xe lại đây, Bùi Khiêm lên xe rời đi.
Nhìn tổng giám đốc Bùi rời đi, Trương Á Huy và Lương Khinh Phàm cũng bắt đầu đi về.
Trương Á Huy cảm thán: “Tổng giám đốc Bùi không lộ cảm xúc, ta cũng không nhìn ra rốt cuộc hắn có hài lòng với Chợ Ăn Vặt hay không?”
Lương Khinh Phàm đính chính: “Lời nói của ngươi không quá chính xác. Tổng giám đốc Bùi không phải không lộ cảm xúc, mà vẻ mặt của hắn hình như không giống với ý nghĩ thực tế trong lòng.”
“Theo kinh nghiệm trong quá khứ, trong nghịch cảnh, tổng giám đốc Bùi sẽ khá lạc quan, ngược lại, trong thuận cảnh, hắn sẽ tương đối cảnh giác.”
“Nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của hắn, phần lớn nói lên rằng công tác của chúng ta hoàn thành không tệ đúng không?”
“Ít nhất nó cho thấy trước mắt không có vấn đề gì. Cho dù có khuyết điểm, đó cũng là vấn đề cần suy xét trong tương lai.”
Trương Á Huy thở dài một hơi: “Thì ra là thế, vậy là tốt rồi.”
“Ta cũng vừa mới làm người phụ trách không lâu. Lúc trước ta chỉ bày quán nướng mỳ lạnh, mới bắt đầu đã nhận nhiệm vụ quan trọng như vậy, hơn nữa còn liên quan đến các lĩnh vực ta hoàn toàn chưa từng tiếp xúc như chọn địa điểm, thiết kế, trang trí. Mấy tháng nay ta vẫn luôn căng thẳng, sợ làm không tốt.”
“Bây giờ biết tổng giám đốc Bùi khá hài lòng, ta lại yên tâm!”