Mình ở máy chủ mới cũng có cơ hội trải nghiệm cảm giác sung sướng một cân mười trong quốc chiến của người chơi giàu có.
Quả thật đây chính là hạ giá sâu nhất, đương nhiên chẳng hề do dự sang máy chủ mới chơi!
Thật sự có không ít người giàu quay xe, nhưng giống như Bùi Khiêm nói, kệ bọn họ.
Huống chi, cũng không phải người giàu đều chạy hết, vẫn còn một phần ở lại.
Như vậy, tuy thu nhập giảm bảy tám mươi phần trăm, nhưng mấy người chơi ở lại đều hoàn toàn quên chuyện không vui trước đó, bùng lên nhiệt huyết với game lần nữa!
Diệp Chi Chu hiểu rồi.
“Quả nhiên tổng giám đốc Bùi đã thấy được vấn đề của “Chiến Ca Nhiệt Huyết”, biết rằng chỉ đơn giản là đưa ra cách chơi mới hay đổi đồ họa đều không giải quyết được gì, cho nên mới cắt giảm hầu hết điểm thanh toán!”
“Đây là… tráng sĩ chặt cổ tay!”
“Cắt giảm doanh thu, cứu vớt danh tiếng, đây là cách duy nhất cứu “Chiến Ca Nhiệt Huyết”!”
Vấn đề trông có vẻ không thể giải quyết đã được tổng giám đốc Bùi xoay chuyển trong một thao tác!
Trong lòng Diệp Chi Chu không khỏi kính phục tổng giám đốc Bùi hơn.
Đương nhiên trong lòng hắn rõ, đây chỉ là bước đầu mà thôi.
Tuy đây là động tác cứu vãn danh tiếng của game, nhưng cái giá phải trả cũng cực kỳ lớn: Game này, không kiếm được tiền!
Nếu không có người giàu đập tiền, doanh thu giảm ít nhất tám mươi phần trăm.
Vốn dĩ doanh thu tháng của “Chiến Ca Nhiệt Huyết” chỉ có ba bốn trăm nghìn, làm thế này thì doanh thu tháng không biết lên nổi tám chục nghìn không.
Hơn nữa, sau này không thể mở điểm thanh toán mới nào, nếu không dư luận của người chơi sẽ cắn ngược lại ngay, thế thì sập chắc, tổng giám đốc Bùi cũng khó cứu được!
Diệp Chi Chu cảm thấy, bây giờ giống như bán đổ bán tháo vậy, độ hot thì tăng lên rồi, nhưng cứ đốt tiền mà không có lợi nhuận như vậy cũng không phải cách!
“Thôi, không cần nghĩ đến mấy điều này.”
“Vấn đề ta có thể nghĩ đến, tổng giám đốc Bùi không nghĩ đến chắc?”
“Chắc chắn mấy điều này đều nằm trong kế hoạch của tổng giám đốc Bùi, chỉ cần ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của tổng giám đốc Bùi là được rồi.”
Diệp Chi Chu đột nhiên cảm thấy tự tin với bản thân, với tiền đồ của Game Thương Dương đến lạ!
Chạng vạng tối, quán cà phê internet Netfish.
Quán cà phê internet vốn hơi vắng người, bỗng nhiên có không ít khách tới đây.
Rất nhiều người trẻ tuổi túm năm tụm ba đi vào trong quán cà phê internet, còn có người ở bên ngoài liên tục quan sát, xác nhận đúng địa điểm mới đẩy cửa đi vào.
“Ngươi chắc chắn là chỗ này? Sao đến cả bảng hiệu cũng không có?”
“Không sai, chính là chỗ này.”
“Vậy bên này xếp một dàn máy tính để làm gì?”
“Đây không chỉ là quán bar, mà còn có thể lên mạng.”
“Còn có thể lên mạng? Muốn lên mạng thì mắc gì ta không đến quán net, ta đến đây để uống rượu mà.”
“Cũng có thể uống rượu, hơn nữa rượu ở đây còn ngon hơn mấy quán bar bình thường cơ, chủ yếu là đến để nghe hát, nghe hát!”
“Thật sự nghe hay như vậy sao?”
“Dù sao cũng không giống với ca sĩ ở mấy quán bar khác, ngươi nghe đi rồi biết.”
Ở cửa, mấy người trẻ tuổi đẩy cửa đi vào.
Nhân viên phục vụ lập tức tươi cười dẫn bọn họ vào chỗ ngồi, sau khi đưa khăn lau tay thì lễ phép hỏi có muốn gọi rượu gì không.
Sôi nổi nhất trong đám người này là một cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, chờ sau khi tất cả mọi người đều đã gọi rượu xong, nàng bắt đầu vô cùng phấn khích chia sẻ với mọi người rốt cuộc sao mình lại phát hiện ra địa điểm kho báu này.
“Các ngươi biết sao ta phát hiện ra chỗ này không?”
“Thật ra trước đó ta cũng từng đi qua nơi này, nhưng nhìn menu ở bên ngoài, phát hiện đồ bán đều rất đắt, bên trong cũng yên tĩnh vắng vẻ không có mấy người, vì vậy không đi vào.”
“Kết quả tuần trước lại ngẫu nhiên đi ngang qua, vậy mà nghe thấy có người đang hát!”
“Lúc đó ta vừa tan làm, đứng ngoài cửa nghe một lúc rồi đi vào, gọi ly rượu, rồi cứ nghe thẳng đến lúc tối tan cuộc!”
“Thật sự rất dễ nghe, hơn nữa không phải là kiểu phong cách rất ồn ào náo động, mà là cảm giác rất êm dịu, rất thản nhiên, lại mang theo một chút ưu sầu, cộng thêm uống ly rượu, đặc biệt có cảm giác.”
“Hơn nữa sau khi đến đây mấy lần ta mới phát hiện, mặc dù nơi này đắt, nhưng phục vụ rất tốt. Nhân viên phục vụ quả thật rất chu đáo tỉ mỉ, thậm chí người không cần phải gọi, chỉ cần liếc mắt nhìn hắn, hắn sẽ lập tức qua đây, thật sự rất thoải mái!”
Có người nói chen vào: “Thật hay giả vậy? Chẳng lẽ nhân viên phục vụ có thuật đọc tâm à?”
Cô gái trẻ tuổi liếc mắt nhìn hắn: “Đương nhiên không phải thuật đọc tâm. Điều này chứng minh nhân viên phục vụ người ta rất tận tâm với công việc, luôn luôn chú ý tới khách hàng. Có thể từ động tác cơ thể rất nhỏ của khách hàng mà hiểu được hắn đang cần giúp đỡ, lập tức đến đó.”
“Hơn nữa nhân viên phục vụ ở đây không nói một câu vô nghĩa nào, cũng không đẩy mạnh tiêu thụ rượu hay mời ngươi làm thẻ, rất lịch sự.”
“Về sau đến cả buổi sáng ta cũng đến đây, gọi một ly cà phê, đọc sách, rất thoải mái.”
“Đừng gấp, có lẽ ca sĩ sắp đến rồi.”
“Tên là Trần Lũy, nghe nói nhà ở gần đây, sau khi tốt nghiệp trung học thì không đến trường nữa, lúc nào cũng ở trong nhà sáng tác nhạc.”
“Cũng không biết sao cửa hàng này lại đào được báu vật như vậy.”
“Mau nhìn lên sân khấu kìa! Đến rồi đến rồi!”
Trần Lũy ôm đàn guitar bước lên sân khấu, bên dưới lập tức vang lên vài tiếng hoan hô, còn có em gái hô to: “Trần Lũy, ta yêu ngươi!”
Mặt Trần Lũy đỏ lên, ngồi xuống vị trí trên sân khấu điều, điều chỉnh micro rồi gảy thử đàn guitar, vờ như không nghe thấy gì, dẫn tới một trận cười khẽ dưới sân khấu.
Không có lời khách sáo hay hỏi han tâm sự, cũng không có lời phát biểu ấm áp, Trần Lũy là một người không giỏi ăn nói.
Chỉ hắng giọng, kèm theo tiếng đàn guitar, khẽ hát vào micro.
“Đèn vụt tắt, ánh trăng là con mắt cô đơn lạnh lẽo, lặng lẽ nhìn xuống, ai cô đơn khó chìm vào giấc ngủ…”
Giai điệu du dương văng vẳng trong quán cà phê internet.