Khán giả dưới sân khấu vừa uống rượu vừa lặng lẽ và chìm đắm vào trong bầu không khí này.
“Hay quá.”
“Rõ ràng rất khác với bản gốc, nhưng cảm thấy hương vị rất giống. ”
“Trần Lũy chính là người như vậy, hát bài nào cũng có phong cách cá nhân rất mạnh, chính là kiểu khiến người ta rất thư thái, nhưng cẩn thận thưởng thức, lại thấp thoáng chút buồn bã.”
“Hay quá.”
Một người đàn ông lộ vẻ tang thương khẽ uống một ngụm rượu, ánh mắt nhìn về phía ngọn đèn lờ mờ bên ngoài màn đêm, không biết là bị ánh đèn gợi lên hồi ức gì.
Đột nhiên, hắn hơi nghi ngờ nhìn ly rượu trong tay.
“Làm sao vậy?” Bạn gái bên cạnh hỏi.
Người đàn ông lại nhấp thêm một ngụm rượu nữa.
“Rượu này… vậy mà lại là rượu thật?”
Bạn nữa “khúc khích” cười ra tiếng: “Ngươi đây không phải là đang nói nhảm sao, người ta có giấy phép buôn bán chính đáng, còn bán rượu giả lừa ngươi à?”
Người đàn ông lắc đầu: “Cái này thì ngươi không hiểu rồi. Hiện nay loại chuyện đổ rượu giả vào chai rượu đắt rất thường gặp ở rất nhiều quán bar. Rượu có giá gốc mấy trăm đồng, nhưng lại rót loại rượu giá một hai trăm vào chai rỗng rồi bán ra, điều chế thành cocktail rồi thì có mấy người có thể nếm ra chứ?”
“Cái này cũng không tính là rượu giả, chỉ có thể nói là rẻ tiền. Uống rượu giả sẽ nhức đầu, còn có thể sẽ bị đưa vào bệnh viện, nhưng rượu rẻ tiền thì khi uống vào trong miệng chỉ cảm thấy được khác biệt rất nhỏ, uống xuống bụng rồi cũng xong.”
Bạn nữ vẫn chưa tin lắm: “Vậy ngươi có thể nếm ra sao?”
Người đàn ông cười: “Đương nhiên. Rượu mấy trăm đồng và một hai trăm. Mặc dù đều là rượu thật, nhưng hương vị chắc chắn có chỗ khác nhau. Nếu không thì người ta dựa vào đâu để bán tận mấy trăm đồng?”
“Hơi hiểu một chút về rượu, đều có thể cảm nhận được khác biệt.”
Hắn khẽ lắc ly rượu trong tay, lại nhìn Trần Lũy đang hát trên sân khấu: “Chỗ này đúng là rất thú vị.”
“Hôm khác có thể gọi thêm vài người bạn cũ đến đây chơi.”
…
Quầy bar.
Mã Dương cầm một ly rượu chậm rãi uống, nhìn Trần Lũy đang hát trên sân khấu, xúc động nói: “Có vẻ như… quả thật là hát hay hơn ngươi.”
Trương Nguyên thật lòng khâm phục nói: “Đúng vậy. Anh Mã bây giờ ngươi mới nghe ra sao?”
Mã Dương vô cùng thật thà lắc đầu: “Ta không nghe ra, mà ta nhìn ra. Lúc ngươi hát, không có nhiều người nghe như vậy, không có nhiều người gọi rượu như vậy, mọi người cũng không nghe nghiêm túc như vậy…”
Trương Nguyên: “… Anh Mã, nể mặt ly rượu này, có thể đừng xát muối vào lòng ta không?”
Trương Nguyên quả thực hết biết nói gì, Trần Lũy người ta là được ông trời ban cơm, ngươi lấy chuyện hắn hát hơn hơn ta ra nói rất thú vị sao!
“Cho nên, rốt cuộc ta nên trả lương cho hắn như thế nào?”
Mã Dương hỏi một vấn đề rất nghiêm túc.
Tuần trước, sau khi nghe Trương Nguyên hát, Trần Lũy không biết lấy đâu ra tự tin, xung phong đảm nhận biểu diễn trên sân khấu.
Sau khi hát xong hiệu quả rất rõ ràng, Mã Dương lập tức không nói hai lời giữ hắn lại, hát thử một tuần trước.
Nếu sau một tuần vừa lòng thì chính thức ký hợp đồng, nếu không vừa lòng thì cho hắn một nghìn đồng phí vất vả rồi rời đi.
Bây giờ đã qua một tuần, Mã Dương vô cùng hài lòng về Trần Lũy.
Nhưng gặp phải một vấn đề, chính là chuyện trả lương.
“Bình thường lương của ca sĩ cố định ở quán bar là bao nhiêu thì hợp lý?” Mã Dương cân nhắc xem có nên đi tham khảo tiêu chuẩn tiền lương của quán bar hay không.
Chuyện này Trương Nguyên biết rõ, dù sao trước kia hắn cũng từng làm việc này.
“Anh Mã, bình thường ca sĩ cố định ở quán bar nhỏ chỉ khoảng ba nghìn đồng một tháng. Đương nhiên, đó đều là những ca sĩ nhỏ không có danh tiếng.”
“Có vài quán bar lớn có lưu lượng khách lớn, rất nhiều ca sĩ vì để nổi tiếng, thậm chí có thể đến hát miễn phí; ngược lại, quán bar nhỏ muốn mời ca sĩ có chút danh tiếng đến hát, đương nhiên phải bỏ ra nhiều tiền.”
“Theo lý trình độ này của Trần Lũy, ta cảm thấy trả bốn năm nghìn cũng không quá đáng, thậm chí còn ít.”
Bốn năm nghìn…
Mã Dương hơi do dự.
“Cái này… không phải là ta tiếc tiền, cũng không phải cảm thấy Trần Lũy không xứng đáng với số tiền này.”
“Chủ yếu là, quán cà phê internet của chúng ta vẫn đang lỗ vốn.”
“Ngươi cảm thấy thế này được không, chúng ta trả tiền lương cơ bản là một nghìn năm trăm đồng cho hắn, còn lại thì, tất cả đều trích hoa hồng. ”
Trương Nguyên sửng sốt: “Trích hoa hồng? Trích từ đâu ra?”
Mã Dương chỉ rượu trên quầy bar: “Trích từ rượu. Sau này chúng ta nói rõ với khách hàng, trong lúc biểu diễn, một nửa lợi nhuận của rượu là trích ra cho Trần Lũy. ”
Trương Nguyên hít sâu một hơi: “Anh Mã, có phải trích một nửa hơi nhiều rồi không?”
“Không sao, chúng ta vốn cũng chẳng bán được bao nhiêu rượu …” Mã Dương thờ ơ như không.
Trương Nguyên lập tức nói không nên lời: “Cũng đúng, hơn nữa rượu chúng ta bán đều là rượu thật, lợi nhuận cũng không cao như vậy.”
“Nghĩ lại thì cũng có thể chấp nhận được…”
Nếu dựa theo hình thức của quán bar bình thường, rượu chính là lợi nhuận chính.
Rất nhiều quán bar, quán ăn đêm, KTV, ít nhiều gì cũng có tình huống gian dối, ví dụ như loại XO này, thu vỏ chai đắt tiền về, đổ chút rượu rẻ tiền vào rồi bán, đều là hiện tượng thường gặp.
Dùng cách bán như vậy, thì rượu chính là món lãi kếch xù.
Nhưng quán cà phê internet Netfish thì khác, từ đầu tổng giám đốc Bùi đã lặp đi lặp lại rằng, tất cả rượu nhất định phải là thật, đừng nói là rượu giả, một giọt rượu kém chất lượng cũng không được trộn lẫn.
Nói mua rượu gì thì phải là rượu đó.
Cho nên đều là bán rượu, mặc dù trong định giá của quán cà phê internet Netfish đã bao gồm cả lợi nhuận, nhưng lợi nhuận căn bản không cách nào so với mấy quán bar khác.
Huống hồ nhìn số khách ít ỏi trước mắt, một ngày cũng chẳng bán được bao nhiêu.
Trương Nguyên suy nghĩ: “Vậy anh Mã quyết định đi, ta cảm thấy trích hoa hồng cũng được, nói không chừng còn có thể tăng thêm lượng tiêu thụ rượu.”
Mã Dương lập tức quyết định: “Được, cứ quyết định như vậy đi, đợi đêm nay Trần Lũy hát xong thì ta nói với hắn, đoán chừng hắn sẽ đồng ý thôi.”