“Nếu thật sự đi theo hình thức này thì ta có một đề nghị.” Trương Nguyên đột nhiên nhớ ra một điểm quan trọng: “Chúng ta lập một menu mới, phía sau giá của mỗi ly rượu đều đặt một dấu ngoặc, trong ngoặc viết số tiền có thể trích cho Trần Lũy.”
“Ví dụ như Aurora Jungle-Juice, chúng ta bán sáu mươi đồng một ly, chi phí khoảng ba mươi đồng, cộng thêm chi phí về địa điểm, nhân lực, giả sử chi phí của chúng ta là bốn mươi đồng, lợi nhuận là hai mươi đồng, trích một nửa cho Trần Lũy thì chính là mười đồng.”
“Đến lúc đó trực tiếp viết (10) ở phía sau giá sáu mươi của Aurora Jungle-Juice, như vậy mọi người đều biết mười đồng trong ly rượu này là trích cho Trần Lũy.”
Mã Dương nhíu mày, hơi do dự: “Như vậy, không phải mọi người sẽ đoán ra lợi nhuận cơ bản của chúng ta sao?”
Trương Nguyên lắc đầu: “Anh Mã, cho dù ngươi không viết, người khác sẽ không biết lợi nhuận của ngươi sao? Giá của những loại rượu này đều có thể tìm được trên mạng.”
“Phần lớn người đến quán bar uống rượu đều biết rõ lợi nhuận trong này, nhưng toàn bộ ngành nghề đều là như vậy, chẳng có ai để ý đâu.”
“Chúng ta viết trích hoa hồng cho ca sĩ, còn cho thấy chúng ta đối xử với ca sĩ vô cùng tốt, vô cùng hào phóng đấy.”
Mã dương bừng tỉnh: “Ồ, cũng đúng! Ta cảm thấy cách đó không tồi, làm như vậy đi!”
Hát hơn một giờ, Trần Lũy tạm thời xuống sân khấu nghỉ ngơi.
Mã Dương trực tiếp gọi hắn lại, nói sơ qua chuyện tiền lương và trích hoa hồng bán rượu.
Trần Lũy gãi đầu, rất thành thật nói: “Được.”
Điều này khiến Mã Dương hơi xấu hổ.
“Không sao, nếu cảm thấy lương cơ bản ít thì còn có thể tăng thêm.” Mã Dương nói.
Trần Lũy trừng mắt nhìn: “Vậy thì… tăng thêm đi.”
Mã Dương: “…”
Ngươi xem đứa nhỏ này cũng thật thà quá rồi!
Mã Dương cảm thấy đúng là tự đào hố chôn mình, vốn cho rằng Trần Lũy sẽ khách khí nói một câu “không cần không cần”, sau đó hắn có thể thuận theo sườn núi xuống khỏi lưng lừa, hỏi han hai câu rồi bỏ qua chuyện này.
Kết quả lại bị Trần Lũy nắm bắt cơ hội để xuống trước.
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, cũng không thể nuốt lời.
Mã Dương hơi rối rắm một chút: “Vậy được, tăng lương cơ bản của ngươi lên một nghìn tám trăm, cộng thêm trích hoa hồng bán rượu. Lúc ngươi lên sân khấu, nhất định phải nói với mọi người một câu, để mọi người mua nhiều rượu một chút, hiểu chưa?”
Mặt Trần Lũy lộ vẻ lúng túng, nhăn nhó nói: “Anh Mã, ta xấu hổ lắm. Nếu không ta vẫn lấy một nghìn năm trăm đi, ngươi đừng bảo ta nói chuyện với khán giả.”
Mã Dương rất cạn lời, ngươi nhìn đứa nhỏ da mặt mỏng này đi.
“Bỏ đi, vậy ngươi cứ hát vậy, chuyện này để ta tuyên bố. Lương cơ bản vẫn là một nghìn tám trăm, những chuyện khác ngươi không cần quan tâm.”
Trần Lũy gật đầu, xuống sân khấu uống nước nghỉ ngơi.
Mã Dương liếc mắt ra hiệu với Trương Nguyên, hắn lập tức hiểu ý, đi lên sân khấu.
“Alo alo.”
“Chào mọi người, ta tự giới thiệu một chút, ta là giám đốc của quán cà phê internet Netfish, ta họ Trương.”
Bên dưới có người nhỏ giọng nói thầm: “Không phải tuần trước vẫn còn là ca sĩ cố định ở đây sao? Tại sao sau khi bị Trần Lũy cướp mất vị trí ca sĩ thì thăng cấp rồi?”
Trương Nguyên nhìn thấy dáng vẻ không mấy hứng thú của rất nhiều người thì vội vàng đi vào chủ đề chính: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ suốt thời gian qua. Lần này chủ yếu là muốn nói với mọi người rằng, quán cà phê internet của bọn ta sẽ cho ca sĩ cố định một phúc lợi đặc biệt!”
“Từ nay trở đi, trong lúc Trần Lũy biểu diễn, cũng là trong bốn tiếng từ bảy giờ đến mười một giờ tối mỗi ngày, đều sẽ trích một phần doanh thu của tất cả các loại rượu cho Trần Lũy.”
“Cách tính trích hoa hồng cụ thể là…”
“Qua hai ngày nữa bọn ta sẽ lập một menu mới, mỗi một ly rượu có thể trích bao nhiêu tiền đều viết rõ ràng ở trên đó.”
“Tóm lại, nếu mọi người yêu thích ca sĩ của bọn ta thì đừng ngại gọi thêm vài ly rượu nữa, những thứ này đều sẽ biến thành ủng hộ thực sự của mọi người với ca sĩ, cảm ơn mọi người!”
Trương Nguyên nói xong rồi lập tức xuống sân khấu, không nói thêm một câu vô nghĩa nào.
Điều này cũng phù hợp với tôn chỉ nhất quán của quán cà phê internet Netfish, chính là nói ít làm nhiều, phục vụ phải giống như gió nhẹ, để khách hàng có thể cảm nhận được tận tâm của bọn họ.
Khách hàng dưới sân khấu lập tức xôn xao hẳn lên.
“Trích hoa hồng bán rượu cho ca sĩ?”
“Lương tâm vậy sao?”
“Hơn nữa còn là trích một nửa! Bây giờ ta đi lên hát, có được không?”
“Ha ha, ngươi hát hay hơn Trần Lũy là được.”
“Tốt quá rồi, ủng hộ! Làm phiền lấy thêm cho ta một ly rượu nữa!”
“Ta cũng lấy thêm ly nữa.”
“Bên này bên này!”
Mấy nhân viên phục vụ vẫn đang bận rộn, từ lúc khai trương đến nay, đây chính là lần đầu tiên!
Mã Dương và Trương Nguyên nhìn nhau cười.
Khỏi phải nói, hình như thật sự có hy vọng!
…
Đêm khuya.
Rất nhiều người đã uống say nhưng vẫn không muốn đi.
Trước khi Trần Lũy xuống sân khấu, phá lệ nói “cảm ơn” với mọi người, lúc này mới mang theo khuôn mặt đỏ bừng xuống sân khấu, trốn trong khu vực internet.
Hai người Mã Dương, Trương Nguyên và nhân viên phục vụ tiễn khách.
“Cảm ơn đã ủng hộ!”
“Mọi người đi đường cẩn thận.”
“Hoan nghênh lần sau lại tới!”
Mãi cho đến mười rưỡi, khách hàng mới đi hết.
“Mau tính xem, bán được bao nhiêu rượu!” Mã Dương vội vàng chạy đến quầy thu ngân.
Mấy phút sau, biểu cảm vui vẻ của Mã Dương biến mất.
“Bán được không ít rượu, nhưng… mới được chút tiền như vậy?”
Mã Dương rất thất vọng!
Còn tưởng rằng có thể chuyển lỗ thành lãi rồi, nhưng nhìn doanh thu này thì lập tức chết tâm.
Tối nay quả thật bán ra rất nhiều rượu, mức bình quân tăng thêm ít nhất tám phần so với mấy ngày trước!
Nói cách khác, phần lớn khách hàng tối nay sau khi nghe gọi rượu thì có thể chia phần trăm cho Trần Lũy thì đều gọi ly thứ hai, hơn nữa trong đó có không ít những loại cocktail đắt tiền.
Nhưng, để có được lợi nhuận thì còn xa lắm.
Trương Nguyên lý trí hơn: “Điều này rất bình thường. Anh Mã, lượng tiêu thụ rượu quả thực tăng cao, nhưng khách hàng của chúng ta quá ít.”