“Ngươi nghĩ đi, tổng cộng chỗ ngồi của chúng ta chỉ ít như vậy, cho dù ngồi đầy rồi, còn có người đứng nữa, bán được hơn một trăm ly rượu, có thể đủ sao? Một buổi tối, chúng ta cũng kiếm được khoảng mấy trăm đến một nghìn đồng, khấu trừ một nửa cho Trần Lũy, một tháng mới được hai ba mươi nghìn mà thôi.”
“Đợi đã.” Mã Dương nhíu mày nói: “Đó chẳng phải nói, chúng ta kiếm lời hai ba mươi nghìn, cũng phải chia hai ba mươi nghìn cho Trần Lũy?”
Trương Nguyên cứng họng: “Anh Mã ngươi nói vậy chẳng phải là phí lời sao, chia năm mươi phần trăm cho Trần Lũy, đây là ngươi quyết định đó…”
Khuôn mặt của Mã Dương lập tức suy sụp: “… Ta đổi ý rồi, hay là đừng chia cho Trần Lũy một nửa nữa, chia năm phần trăm đi, hoặc là một phần trăm cũng được.”
Trương Nguyên vui vẻ: “Anh Mã, nói chuyện không đáng tin thì cũng không thể lật lọng ngay trong đêm chứ, ngươi đây không phải là đang đuổi người ta đi sao? Trích một nửa, đây là do ngươi quyết định đó.”
“Là ta quyết định, nhưng ta không ngờ lại nhiều tiền như vậy…” Mã Dương đau khổ đến mức vò đầu.
Trương Nguyên lập tức cạn lời.
Chẳng trách Mã Dương hào phóng như vậy, thì ra hắn căn bản không tính rõ con số này!
Nhưng mắt thấy Mã Dương thật sự có ý hối hận, Trương Nguyên vẫn nhanh chóng khuyên nhủ.
“Anh Mã, thực sự không cần lo lắng. Dù sao tháng này chúng ta cũng lỗ mất ba trăm nghìn, ngươi tham phần hoa hồng của Trần Lũy thì cũng chỉ kiếm lời hai ba mươi nghìn, đó không phải là kế lâu dài.”
“Chúng ta cho Trần Lũy một nửa, khán giả ủng hộ nhiều, đến lúc đó danh tiếng này truyền ra, khách hàng cũng đông hơn, vậy thì dễ nói rồi.”
Mã Dương nhíu mày nói: “Thế nào mới xem là đông? Nếu theo tính toán của ngươi thì mỗi tối phải bán một nghìn ly rượu mới có thể kiếm lại vốn hao hụt của quán cà phê internet, nghĩ lại thì điều này là không thể nào. Chỗ nhỏ này của chúng ta, đừng nói là một nghìn người, hai trăm người cũng không có chỗ ngồi.”
Trương Nguyên lập tức cứng họng: “Chậc… tóm lại, lượng tiêu thụ rượu đã tăng lên, chúng ta quan sát thêm, tuyệt đối đừng làm ra loại chuyện qua cầu rút ván.”
“Ta vẫn đau khổ quá.” Mã Dương xoa huyệt thái dương, cảm thấy đau lòng đến mức khó thở.
Trên khuôn mặt viết đầy vẻ không cam lòng.
“Không được, ta không thể đau khổ khó hiểu như vậy được.”
“Nhất định phải khiến cho khách hàng cũng cảm nhận được!”
Trương Nguyên mơ hồ: “Làm sao để khách hàng cảm nhận được?”
Mã Dương nhìn, vách tường bên cạnh sân khấu còn có không ít không gian, thuận tay chỉ: “Ở đây, treo một cái màn hình nhỏ. ”
“Mỗi lần có người gọi rượu, bên trên sẽ hiện lên một dòng thông tin, số bàn, gọi rượu gì, trích cho Trần Lũy bao nhiêu. Sau đó còn có thể kèm theo một câu chúc phúc.”
“Như vậy, mỗi lần có người gọi rượu, toàn bộ khán giả đều có thể thấy được.”
“Bên trên cùng lại thêm một hàng, hiển thị tổng hoa hồng đêm đó Trần Lũy nhận được là bao nhiêu.”
“Ta trả giá lớn như vậy, quyết không thể tự mình im lặng chịu đựng, nhất định phải khiến tất cả khách hàng biết trả giá của ta mới được!”
Trương Nguyên suy nghĩ một chút: “Thật ra thì cũng được, một màn hình hiển thị nhỏ mà thôi, không tốn nhiều tiền. Vậy chuyện này cứ giao cho ta, sáng mai sẽ sửa sang lại.”
Buổi sáng.
“Hắt xì!”
Trong văn phòng, Bùi Khiêm bị điều hòa thổi vào không nhịn được hắt hơi một cái.
“Kỳ lạ, hôm nay chỉnh điều hòa hơi thấp sao?”
Bùi Khiêm hơi trùm chăn lông nhỏ lên người, tắt phim truyền hình đi, dự định dựa lên ghế giám đốc chợp mắt một lát.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là Lữ Minh Lượng.
“Tổng giám đốc Bùi, có mấy chuyện muốn báo với ngươi.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Nói đi.”
Lữ Minh Lượng nhìn thấy Bùi Khiêm trùm chăn lông lộ ra dáng vẻ buồn ngủ, không nhịn được cảm động.
Tổng giám đốc Bùi không thoải mái trong người, rõ ràng có thể về nhà nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn kiên trì đến công ty làm việc cùng mọi người!
Quả nhiên, cho dù đạt được thành công lớn cỡ nào, hắn vẫn luôn giữ tinh thần phấn đấu!
Lữ Minh Lượng sợ làm chậm trễ tổng giám đốc Bùi nghỉ ngơi, vội vàng báo cáo.
“Đầu tiên là chuyện phiên bản mới.”
“Trước mắt cập nhật phiên bản mới vô cùng thuận lợi, nhưng cũng không biết vì sao, tin tức vũ khí sử thi của “Pháo Đài Trên Biển” bán giới hạn số lượng bị truyền ra ngoài, bây giờ các người chơi đều đang phản đối mãnh liệt.”
“Tổng giám đốc Bùi, ngươi xem xem, hay là chúng ta nới lỏng số lượng vũ khí giới hạn? Ví dụ như… năm nghìn chiếc?”
Bùi Khiêm kiên quyết lắc đầu: “Không được.”
Năm nghìn chiếc?
Đùa cái gì vậy!
5000x888 là bao nhiêu, ngươi có biết tính toán không?
Bùi Khiêm nghiêm mặt nói: “Giới hạn số lượng chính là giới hạn số lượng, làm thành nhan nhản như rau cải trắng, vậy sao còn gọi là giới hạn tiêu thụ nữa?”
“Đừng để ý đến kêu gào của bọn họ, năm trăm chiếc chính là năm trăm chiếc, bán nhiều thêm một chiếc vậy coi như ta thua rồi.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của tổng giám đốc Bùi, Lữ Minh Lượng cũng không có cách gì, đành phải gật đầu: “Vâng tổng giám đốc Bùi.”
“Tiếp theo chính là, vấn đề công việc của Mã Nhất Quần.”
“Hắn đã nhiều lần phản ánh với ta, mãnh liệt hi vọng mình có thể tham dự công việc phát triển phiên bản mới.”
“Ta suy nghĩ một chút, quả thật cập nhật phiên bản mới của “Quỷ Tướng” và “Người Chế Tác Trò Chơi” có rất nhiều nội dung văn án cần chuyên gia như hắn đến làm.”
“Bằng không, trước tiên cứ cho hắn thử làm, luyện tay chút!”
Bùi Khiêm không trả lời ngay.
Không tìm ra lý do nào từ chối.
Nhưng không từ chối, Bùi Khiêm lại vô cùng không muốn cho Mã Nhất Quần đi làm những văn án này.
Khả năng viết văn án của Mã Nhất Quần rất tốt, mấy văn án làm cho Game Thương Dương lúc trước đều vô cùng đặc sắc, nếu để hắn viết cho “Quỷ Tướng” và “Người Chế Tác Trò Chơi”, quả thật chính là dệt hoa trên gấm, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!
Nhưng mà, từ chối thế nào đây?
Mã Nhất Quần vào công ty từ tháng ba, đến bây giờ đã được hai tháng, cứ để hắn tiếp tục học tập thì không hợp lý lắm.
Không cho Mã Nhất Quần làm nội dung văn án của game, vậy dù thế nào cũng phải sắp xếp cho hắn chút chuyện gì khác.