Lý Thạch cảm thấy, ở điểm này mình thật sự phải học hỏi tổng giám đốc Bùi nhiều!
“Bắt đầu từ ngày mai, ta cũng phải giảm ăn nhanh, ăn Takeaway Netfish nhiều một chút!”
“Ừm, đặt bữa văn phòng ngày mai trước đã.”
Lý Thạch ngồi trong xe, vừa ợ vừa mở APP Takeaway Netfish, đặt bữa ăn văn phòng ngày mai.
“Ể? Trước đây đâu có cái này nhỉ?”
Sau khi mở APP lên Lý Thạch mới phát hiện, bố cục bên trong có thay đổi nho nhỏ.
Bố cục của APP Takeaway Netfish hoàn toàn khác phần mềm takeaway khác.
Phần mềm takeaway khác vì đồng thời phục vụ nhiều cửa hàng nên trang đầu sẽ hiển thị hơi phức tạp, có một thanh tìm kiếm, có từng mục phân loại như “bữa tối chất lượng, món gia đình bình thường, pizza hamburger, bánh bao, cháo”,còn có danh sách nhà hàng lân cận.
Chọn vào một cửa hàng nào đó mới hiện lên thực đơn cụ thể của quán đó.
Nhưng Takeaway Netfish thì khác, trong đây toàn là các loại thức ăn của họ.
Tuy nói mấy món này cũng chia thành bữa ăn văn phòng, bữa ăn rèn luyện sức khỏe, bữa ăn cho người tập gym, bữa ăn cung cấp dinh dưỡng và bữa ăn cao cấp “Thực Hòa”, nhưng trông vẫn rõ ràng gọn gàng.
Ngoài mấy nội dung này, trên APP Takeaway Netfish cũng sẽ có ảnh tuyên truyền, chủ yếu là để tuyên truyền hoạt động mới gần đây hoặc món mới, hướng dẫn khách hàng đặt món mới.
Lý Thạch chú ý, hình như APP Takeaway Netfish đã gỡ những sản phẩm mới đang tuyên truyền suốt thời gian này, ở vị trí khá quan trọng đổi thành một ảnh tuyên truyền cố định!
Bên trên viết: Quán ăn vặt ngon!
Ngoài ra còn có một hình ảnh khiến người ta thèm nhỏ dãi, bên trong ba phần đồ vặt là mì lạnh nướng, chuối chiên và bánh rong biển, tạo thành một phần ăn nhỏ để nếm thử.
Quán ăn vặt ngon này có chia thành hai loại, đều kết hợp rất tuyệt, ví dụ như mì lạnh nướng, bánh rán là đồ ăn vặt đồng nhất, nên sẽ không xuất hiện trong cùng một phần ăn.
Nên hai phần ăn này tổng cộng có sáu loại đồ ăn vặt, đều khá phổ biến, tương đối dễ làm.
“Ể? Không đúng nhỉ?”
Phản ứng đầu tiên của Lý Thạch là định vị APP mình sai.
Giống với phần mềm takeaway khác, APP Takeaway Netfish cũng sẽ dựa vào định vị điện thoại của khách hàng để tự động chọn cửa hàng Takeaway Netfish gần nhất.
Lý Thạch vừa ngồi lên xe rời khỏi nhà hàng Vô Danh, mà cửa hàng mặc định hắn thường chọn món ở tư bản Phú Huy cũng gần công ty, dù sao thì chỉ buổi trưa đi làm mới chọn takeaway.
Nhưng hai nơi này toàn cực xa Chợ Ăn Vặt!
Vì sao lại xuất hiện tuyên truyền của “quán ăn vặt ngon” này?
Trước đó APP Takeaway Netfish vẫn luôn đều rất nghiêm khắc, tình huống các cửa hàng Takeaway Netfish khác nhau, có lúc một phần ăn nào đó của quán nào đó chưa lên kệ hoặc sắp hết hàng, thế chắc chắn người dùng APP cửa hàng này sẽ không tuyên truyền món liên quan.
Điều này tránh chuyện, thấy tuyên truyền rất hứng thú kết quả vào thì không mua được.
APP Takeaway Netfish tuyên truyền cho Chợ Ăn Vặt cũng rất bình thường, nhưng vấn đề là gửi đến từ xa vậy sao?
Lý Thạch chợt tâm huyết dâng trào, đổi sang mấy cửa hàng cửa hàng mình hay ăn gần tư bản Phú Huy, sau đó chọn mấy phần “quán ăn vặt ngon”.
Chẳng bao lâu sau đã nhận đơn, chuẩn bị món, giao!
Điều này chứng tỏ món ăn vặt này không làm ở Chợ Ăn Vặt mà làm từ cửa hàng Takeaway Netfish!
Lý Thạch vừa đến công ty mình, vừa khéo chàng shipper của Takeaway Netfish cũng đến.
“Thức ăn của ngươi đến rồi, ăn thong thả ạ.”
Chàng shipper vẫn khách sáo như thế.
Lý Thạch giơ tay nhận mấy phần ăn vặt, đến khu văn phòng chào hỏi: “Mọi người tạm dừng làm việc chút đến ăn này!”
Bây giờ là chiều thứ bảy, tư bản Phú Huy vẫn còn nhiều nhân viên tăng ca.
Đối với kiểu công ty này, tăng ca là chuyện cực kỳ bình thường.
Công ty quyết không tăng ca như Đằng Đạt mới là kiểu hiếm có.
Lý Thạch rất rõ, mình không thể thành ông chủ giống như tổng giám đốc Bùi được, cũng không cần miễn cưỡng bản thân trở thành ông chủ như thế. Có khi người ta làm việc, chỉ cần cố gắng làm chuyện không hổ thẹn là đủ rồi.
Giống như lúc này, thấy nhân viên đều đang tăng ca, ông chủ cho vài phần đồ ăn vặt, không so sánh sẽ không thấy điểm mạnh.
“Cảm ơn tổng giám đốc Lý!”
“Tổng giám đốc Lý, đặt đồ ăn vậy? Thơm thật!”
Mọi người nhao nhao vây lại.
Tuy quán ăn vặt là ăn vặt, nhưng vẫn là phong cách nhất quán của Đằng Đạt: Có thể thu lại dụng cụ ăn.
Có điều rõ ràng mấy dụng cụ ăn này nhỏ hơn một số, nhìn tổng quát là được đặt làm đặc biệt, dựa vào món vặt khác nhau, hình dáng của dụng cụ ăn cũng sẽ hơi khác nhau.
“Ta đã ăn rồi, mọi người cứ tự nhiên, muốn ăn gì thì ăn.” Sau khi Lý Thạch mở hộp đựng dụng cụ ăn ra, mùi hương nhanh chóng lan ra khắp phòng.
“Ể? Chẳng phải mì lạnh nướng của Chợ Ăn Vặt sao? Hình dạng này chắc chắn không tồi!”
“Nhưng Chợ Ăn Vặt rất xa nơi này, gửi đến sao?”
“Nhưng theo mùi vị và độ ấm, rõ ràng không phải gửi đến từ xa. Với lại hình như khẩu vị cũng hơi khác, chắc chắn có sự khác biệt với mì lạnh nướng của Chợ Ăn Vặt.”
Một nhân viên đã từng ăn mì lạnh nướng ở Chợ Ăn Vặt, vừa thưởng thức cẩn thận vừa nhận xét.
Số lượng đồ vặt không nhiều, chẳng mấy chốc đã thấy đáy.
Lúc này, có người ngạc nhiên nói: “Này, các ngươi nhìn này, ký hiệu trên dụng cụ ăn này hơi quen mắt nhỉ? Với lại ký hiệu trên đũa nữa?”
Lý Thạch cũng chú ý đến ký hiệu này.
Trông giống một dấu in hình vuông, bên trong là bốn chữ phồn thể, không phải là tiểu triện hay chữ khải mà là chữ hoa khá đặc biệt, còn có hoa văn điểm xuyết đẹp mắt, trông không quá hoa hòe cũng không cứng nhắc, dấu ấn thêm phông chữ này, có một cảm giác thống nhất giữa trào lưu và truyền thống.
Mà bốn chữ in bên trên chính là “Cô Gái Mì Lạnh”.
Lý Thạch chợt nhận ra, đây là logo của Cô Gái Mì Lạnh!
Trước đó Cô Gái Mì Lạnh rất hot, logo nãy cũng từng xuất hiện ở rất nhiều nơi, sau đó Cô Gái Mì Lạnh đã im hơi lặng tiếng rất lâu nên mấy ký ức này sắp bị phai nhòa cả.
Nhưng lúc thấy được lần nữa, những ký ức này sẽ được đánh thức ngay.