Não Lý Thạch vận hành nhanh chóng, chợt ngộ ra chuyện gì đó.
“Ồ! Nhớ ra rồi!”
“Lúc tin tối tối đài truyền hình Kinh Châu phỏng vấn Chợ Ăn Vặt, người phụ trách kia nói muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến người bạn nhiệt tình của bộ phận game Đằng Đạt, dùng khái niệm thiết kế game để sắp xếp nhiều nội dung, chắc hẳn là nói đến người anh em họ Bao này nhỉ?”
“Cũng chẳng trách tổng giám đốc Bùi muốn đích thân mở tiệc khen thưởng!”
Lý Thạch cười hớn hở, tỏ vẻ “thì ra là vậy”, vội hòa vào nội dung đề tài trên bàn ăn.
Mà hai người Bùi Khiêm và Bao Húc lại chẳng hẹn mà cùng dừng lại.
Vừa giơ tay gắp con tôm lớn giữa chừng, người kia thì cầm một cái càng cua to, gần như quên rốt cuộc muốn bỏ vào miệng hay để vào đâu.
“Tin tức mới buổi tối?”
Hai người đều trưng ra vẻ mặt mông lung.
Lý Thạch thoáng sững sờ: “Ể? Sao, các ngươi chưa xem tin mới sao?”
Bùi Khiêm và Bao Húc vô cùng thống nhất, bỏ tôm và càng cua trong tay xuống. sau đó lấy điện thoại lên mạng tìm thử.
Tuy ngạc nhiên với mấy chữ “tin tức tối”, nhưng điểm ngạc nhiên của hai người không giống nhau.
Bùi Khiêm ngạc nhiên là vì tin tức tối lại đến phỏng vấn Chợ Ăn Vặt?
Há chẳng phải tiêu đời rồi sao?
Chợ Ăn Vặt nhanh chóng nổi hơn nữa!
Mà Bao Húc chấn động là vì tin tức tối phỏng vấn thì phỏng vấn, Trương Á Huy ngươi nên nói gì thì nói, còn đặc biệt nhắc đến ta làm chi!
Hai người cùng cầm điện thoại, xem tin tức của đài truyền hình Kinh Châu.
Lý Thạch đang thưởng thức món, thấy hơi là lạ.
Bàn tay cầm điện thoại của Bùi Khiêm hơi run run, không biết có phải vì nguyên nhân điện thoại G1 nặng quá không.
“Những năm gần đây, kinh tế Kinh Châu phát triển thần tốc, ngành du lịch cũng thành ngành quan trọng của Kinh Châu.”
“Theo lẽ thường, dân xem thức ăn là trời, con người vẫn khó lòng chối từ sự hấp dẫn của thức ăn vặt. Mỗi lần đến kỳ nghỉ, mọi người thích rũ bỏ tâm trạng nặng nề và áp lực, dù đến thành phố nào đó, để thưởng thức món ăn ngon ở đấy, thưởng thức hương vị thơm ngon đặc sắc.”
“Mà gần đây, khu công nghiệp cũ của Kinh Châu chúng ta vừa xuất hiện Chợ Ăn Vặt mới, mà phong cách của nó khác hẳn Chợ Ăn Vặt truyền thống. Rốt cuộc là thế nào đây? Để ta đưa mọi người đi xem thử nhé!”
Sau khi giới thiệu sơ lược, trong tin tức xuất hiện hình ảnh Chợ Ăn Vặt và phỏng vấn Trương Á Huy.
Trương Á Huy thao thao bất tuyệt, nói từ chủ quầy đến người phụ trách Chợ Ăn Vặt có trải nghiệm chua xót thế nào, nhất là thảo luận về tình cảm nhân văn của Chợ Ăn Vặt, thật sự nghe như tuyên truyền giác ngộ.
“Người phụ trách Chợ Ăn Vặt Trương Á Huy tỏ ý Chợ Ăn Vặt là để giữ gìn phát huy văn hóa ăn vặt ưu việt, hướng dẫn và quy phạm một cách chính xác về các món ăn vặt, để chúng có thể thuận lợi tồn tại, phát triển lớn mạnh, cuối cùng hòa vào cuộc sống con người, để kiểu pháo hoa này có thể được đốt cháy mãi trong thành phố lớn ngày càng lạnh lẽo!”
“Lúc các vị được nghỉ cũng đừng ngại đến dạo ở Chợ Ăn Vặt, tin rằng nơi này có môi trường đặc biệt, cơ chế tương tác thú vị, đồ ăn vặt vừa ngon vừa rẻ, chắc chắn có thể khiến ngươi có được trải nghiệm khác biệt!”
Ngoài ra, Bùi Khiêm còn chú ý đến một điều.
Lúc Trương Á Huy đang phỏng vấn, nhấn mạnh thiết kế của Chợ Ăn Vặt lần này là nhờ vào người bạn nhiệt tình của bộ phận game, tuy không chỉ đích danh, nhưng người biết chuyện sương sương đều đoán được người này chính là Bao Húc.
Xem tin mới xong Bùi Khiêm ngẩng đầu lên.
Vừa hay thấy Bao Húc cũng ngẩng đầu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau cạn lời.
Bùi Khiêm biết thư khen ngợi mình chuẩn bị cũng vô dụng.
Hắn cũng không cần vắt óc nghĩ nên làm thế nào để ám chỉ Bao Húc, vì đã không có ý nghĩa gì nữa rồi.
Bùi Khiêm không khỏi thở dài.
Bao Húc ơi, ta muốn bảo vệ ngươi lắm, nhưng tình huống bây giờ ta cũng không giúp gì được!
“Ợ.”
“Tổng giám đốc Bùi, ta thật sự ăn hết nổi rồi, cảm ơn đã tiếp đãi!”
“Nhất là tôm hùm, thật sự không thể ăn nữa!”
Ở cổng nhà hàng Vô Danh, Lý Thạch ợ một cái, từ chối ý tốt giữ hắn lại ăn thêm tôm hùm của tổng giám đốc Bùi.
Với lại gần đây Lý Thạch đang có ý thức không chế mình, không thể ăn quá nhiều hải sản, vì lần được hắn kiểm tra phát hiện acid uric của mình hơi, nếu tiếp tục uống rượu hoặc ăn hải sản nữa thì chẳng mấy chốc bệnh phong sẽ đến cửa tìm hắn.
Nói vậy, Lý Thạch cảm thấy mình nhất định phải học tập tổng giám đốc Bùi.
Tuy tổng giám đốc Bùi có nhà hàng Vô Danh, muốn ăn một bữa hải sản đã đời thì ăn lúc nào cũng được, nhưng tổng giám đốc Bùi lại rất kiềm chế, cùng lắm mỗi tuần chỉ đến nhà hàng Vô Danh ăn một bữa.
Lúc khác toàn ăn bữa văn phòng, bữa ăn dinh dưỡng của Thực Hòa hoặc Takeaway Netfish.
Tuổi còn trẻ đã biết chú ý dưỡng sinh như vậy chứng tỏ tổng giám đốc Bùi là một người rất kỷ luật, với lại mục tiêu lâu dài là hy vọng giữ gìn sức khỏe cho bản thân, tự tay tạo ra Đế quốc thương nghiệp huy hoàng cho Đằng Đạt!
Lý Thạch không khỏi cảm thán, quả nhiên có nhiều chuyện là do bẩm sinh.
Lúc hắn còn trẻ cũng xem như là thiếu niên có triển vọng nhưng tự hỏi, lúc đó hắn rất ham chơi, có lúc vui chơi mãi cũng ảnh hưởng đến sức khỏe ít nhiều. Không thể giống như tổng giám đốc Bùi, từ khi còn trẻ đã suy nghĩ đến chuyện mười năm sau.
Người xưa có câu nói thế nào nhỉ?
Người thích (đồng ruộng) mênh mông, ba bữa chắc bụng; Người thích đi xa trăm dặm phải nhiều lương thực; Người thích đi xa nghìn dặm, gom thóc đủ ba tháng.
Giải thích đại trà dễ hiểu là rời khỏi càng càng xa thì càng cần chuẩn bị đầy đủ thức ăn.
Rõ ràng tổng giám đốc Bùi là người thích đi xa nghìn dặm, còn trẻ, mới tầm hai mươi mấy, biết kiềm chế ham muốn ăn uống của cái bụng mình, bình thường lấy bữa ăn rèn luyện sức khỏe của Takeaway Netfish là chính, rõ ràng là để đảm bảo sức khỏe mình luôn ổn áp, để mấy chục năm sau vẫn có thể chiến đấu trên cương vị làm việc.