“Mà trong tay chúng ta vẫn có 20% cổ phần…”
Nói đến đây, Lý Thạch lộ ra nụ cười “ngươi hiểu mà”, ẩn chứa công danh.
Chuyện sau đó thì khỏi cẩn nói, nói ra sẽ không phá cách.
Theo kịch bản phát triển này, chắc chắn Cô Gái Mì Lạnh sẽ tiếp tục mở rộng, giống như Takeaway Netfish, mở cửa khắp cả nước.
Mà Cô Gái Mì Lạnh lãi được tiền thì tư bản Phú Huy đều có thể cũng có phần!
Trước đó húp nước canh, húp cũng chẳng no lắm, dù sao thì có thể vào một số ngành diễn sinh khác liên quan đến sản nghiệp của Đằng Đạt.
Ví dụ như chẳng mấy chốc Chợ Ăn Vặt sẽ hot thì đến xung quanh mua cửa hàng.
Nhưng cuối cùng cách này vẫn chưa đủ trực tiếp, vẫn cách một lớp.
Lần này trực tiếp có được cổ phần Cô Gái Mì Lạnh, đợi uống được ngụm canh đầu, ý nghĩa khác hẳn!
Mà nhân viên cấp dưới của hắn nghe vậy hai mắt sáng rỡ!
Quá đỉnh!
Tuy nói cổ phần này của công ty, không liên quan gì đến người làm công ăn lương như mình hết, nhưng nghe tổng giám đốc Lý nói về thế giới thương trường, cũng xem như được mở mang tầm mắt, có thêm kiến thức!
Biết đâu ngày nào đó những kiến thức này có thể có chỗ dùng thì sao?
Một nhân viên hỏi: “Tổng giám đốc Lý, nói vậy, ban đầu ngươi giữ hai mươi phần trăm cổ phần của Cô Gái Mì Lạnh, thật sự là nhìn xa trông rộng, nhìn thấu tương lai. Khi đó Mạnh Sướng bán sạch bốn mươi phần trăm cổ phần của mình, há chẳng phải lỗ to sao?”
Lý Thạch cười ngạo nghễ: “Câu này sai rồi.”
“Ngươi nghĩ ta có thể giữ được 20% cổ phần này là ngẫu nhiên sao? Đương nhiên không phải!”
“Chắc chắn là tổng giám đốc Bùi âm thầm giữ lại cổ phần này cho ta!”
“Yêu cầu của tổng giám đốc Bùi khi đó là, Đằng Đạt phải giữ trên 70% cổ phần của Cô Gái Mì Lạnh, nếu không hắn sẽ không nhận cái quán nát này.”
Nhân viên lại hỏi: “Nhưng, Mạnh Sướng cũng có thể kiên quyết không bán.”
Lý Thạch mỉm cười: “Đây là một vấn đề tâm lý đơn giản.”
“Như đã biết thì tổng giám đốc Bùi nói lời giữ lời, nói phải giữ 70% thì chắc chắn phải giữ 70%. Mà khi đó trong tay ta giữ chưa đến 40%, Mạnh Sướng giữ hơn 40%, nhưng nhà đầu tư khác giữ tổng cộng chưa đến 30%. Mà hơn 20% cuối cùng này ta tuyệt đối không bán.”
“Nói cách khác, giữa ta và Mạnh Sướng chỉ có hai kết quả: Một là ta không bán hắn cũng không bán, thế thì mọi người chẳng có một xu nào; Thứ hai, ta không bán hắn bán. Nhưng vậy thì tương lai Cô Gái Mì Lạnh có thể kiếm được tiền không thì chưa nói chắc được, chí ít bây giờ hắn có tiền.”
“Hắn có lựa chọn khác sao?”
“Tư bản Phú Huy có sản nghiệp lớn, bỏ số cổ phần này cũng không lỗ nặng; Nhưng Mạnh Sướng đang gánh nợ, có tiền sớm thì có thể trả nợ sớm. Sao hắn lại tị nạnh với ta?”
“Huống chi, vì chúng ta hợp tác với tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Bùi mới lẳng lặng cho phép chúng ta có thể giữ hơn 20% cổ phần, những người khác không học theo được!”
Bấy giờ mọi người mới ngợ ra nhao nhao gật đầu.
Có người liên tưởng đến game “Phấn Đấu” của tổng giám đốc Bùi, cái gọi là “tư duy người giàu” và “tư duy người nghèo” được thể hiện đầy đủ trong lúc này cả.
Rất nhiều người miên tả tư duy người giàu và người nghèo là kiểu chênh lệch về mặt trí tuệ của người giàu và người nghèo, thực tế lại khác. Nó giống như là kết quả đã định sẵn trong môi trường khách quan.
Nói cách khác, không phải vì có tư duy người giàu là có thể biến thành người giàu mà vì bản thân là người giàu mới có thể dùng tư duy người giàu để suy xét vấn đề.
Giống như cổ phần của Cô Gái Mì Lạnh.
Mạnh Sướng sẽ không biết rõ được tương lai số cố phẩn này có giá trị hay không?
Những người đầu tư khác ở Đế Đô có thể không hiểu tổng giám đốc Bùi lắm, chắc chắn Mạnh Sướng biết tổng giám đốc Bùi đáng sợ cỡ nào.
Nhưng trong tình huống hai người Mạnh Sướng và Lý Thạch chỉ có một người có thể giữ cổ phần trong tay, Mạnh Sướng vẫn chỉ có thể chọn bán đi, vì hắn không cùng cấp bậc với Lý Thạch, có năng lực chấp nhận nguy hiểm!
Tương tự, người giàu có thể dùng “tư duy người giàu” để suy xét vấn đề là vì họ có đủ năng lực để gánh nguy hiểm, mà người nghèo không có năng lực này, đương nhiên không thể ép bản thân suy nghĩ theo lối “tư duy người giàu” được, mà chỉ có thể chăm chăm vào cái lợi be bé trước mắt thôi.
Rõ ràng mấy nhân viên của tư bản Phú Huy cũng rất rõ đạo lý này nhưng cụ thể bọn họ nghĩ thể nào thì vẫn là mỗi người mỗi khác.
Có thể sẽ than thở vì sự bất công của thế giới này, cũng có người sẽ hạ quyết tâm, chắc chắn không để bản thân rơi vào cảnh không có lựa chọn.
Một nhân viên giơ ngón cái, khen: “Tổng giám đốc Lý, bây giờ ta càng hiểu câu ‘đầu tư tài sản thật ra là đầu tư người’ trước đó ngươi nói rồi!”
“Thu mua và giữ cổ phần của Cô Gái Mì Lạnh là lần đầu tư cực kỳ xuất sắc, nhưng lần đầu tư này thành công với điều kiện phải tạo mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với tổng giám đốc Bùi!”
“Nếu không, dù thấy được cơ hội đầu tư cũng không thể ra tay được.”
“Nên, đầu tư thành công nhất của ngươi vẫn là đã thấy được sự ưu tú của tổng giám đốc Bùi từ lúc Đằng Đạt chưa mấy phát triển, hợp tác, kết bạn, có được tình hữu nghị với tổng giám đốc Bùi!”
“Quả nhiên con đường đầu tư của ngươi đáng để nhiều người học tập!”
Không thể không nói, chỗ nào cũng không tránh được mấy đứa nịnh.
Nhưng Lý Thạch không tức giận, vì nhân viên này nịnh rất phong cách, rất có trình bợ đít.
Không phải kiểu bợ đít vụng về mà lại nịnh ngay điểm tự hào nhất của Lý Thạch, khiến hắn rất vui vẻ.
Tập đoàn Đằng Đạt phát triển mạnh mẽ, Lý Thạch ngày càng cảm thấy trước đó mình vẫn đánh giá tổng giám đốc Bùi hơi thấp
Hắn có dự cảm, đầu tư vào tổng giám đốc Bùi sớm là chắc chắn là điều đáng để hắn phồng mũi nhất trong tương lai!
Đương nhiên, đầu tư rộng nghĩa lắm, có được hữu nghị từ tổng giám đốc Bùi cũng là một cách đầu tư.
“Được rồi được rồi, dừng chủ đề này ở đây.”