Sau khi bước ra thấy xung quanh chẳng có ai, Mạnh Sướng tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi thật sự tự tin vậy sao?”
“Cảm thấy chắc chắn cách tuyên truyền ngược có thể thành công, nên dù sẵn tiện đưa ra đề nghị, cải tiến sản phẩm một chút cũng không ảnh hưởng gì đến phương án tuyên truyền?”
Bùi Khiêm tỏ ý cười trong lòng.
Con mắt nào của ngươi thấy ta đang đưa ra đề xuất để cải tiến sản phẩm?
Hai đề nghị ta đưa ra là để cố gắng giảm độ khó cho phương án tuyên truyền tháng sau được chưa!
Có điều bọn họ hiểu hơi lệch mà thôi…
Nhưng chuyện thế này không giải thích được, chỉ có thể im lặng không nói gì, từ chối trả lời.
Thấy biểu cảm tổng giám đốc Bùi thâm sâu khó dò như vậy, Mạnh Sướng càng xác định suy đoán của mình hơn.
Quả nhiên, tổng giám đốc Bùi dùng cách tuyên truyên ngược chứng minh cho mình thấy, lại phải để kính VR và game hot và kiếm được tiền!
Quả nhiên để chứng minh có thể làm tuyên truyền ngược mà dẫn đến việc lượt bán game không tốt, rõ ràng rất thiệt cho tổng giám đốc Bùi.
Chỉ cần hoàn thành mục tiêu tuyên truyền ngược, kính VR và game lại kiếm được một mớ ú ụ, thế mới là mục đích cuối cùng của tổng giám đốc Bùi!
Nhưng… Thật sự có thể làm được sao?
Đừng nói duy trì được một tháng, Mạnh Sướng cảm thấy kiên trì hai tuần là chuyện không thể nào.
Nhưng thấy dáng vẻ bày mưu tính kế của tổng giám đốc Bùi, rõ ràng chẳng xem chuyện này là vấn đề khó.
Quả nhiên trước đó cảm thấy tổng giám đốc Bùi rất khó hoàn toàn là lỗi giác.
Nghiêm túc ở một bên nhìn thao tác của tổng giám đốc Bùi!
...
Đợi tổng giám đốc Bùi đi rồi Thái Gia Đống mới hỏi: “Vì sao tổng giám đốc Bùi bảo chúng ta bớt làm hướng dẫn người mới lại? Hình như cái này…. hơi không thích hợp lắm.”
Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Lâm Vãn: “Chúng ta có vài suy nghĩ nhưng có thể không toàn diện.”
Lâm Vãn gật đầu: “Thế thì vẫn nói với ta.”
“Suy nghĩ đến việc nhiều người chơi mới chơi game VR lần đầu, không rõ game VR phải thao tác thế nào, nên cần làm hướng dẫn người mới, đây là vấn đề người thiết kế bình thường sẽ nghĩ đến.”
“Nhưng tổng giám đốc Bùi nào phải nhà thiết kế bình thường?”
“Chắc chắn là nghĩ đến một tầng cao hơn!”
“Tổng giám đốc Bùi đã nói vậy, thì chắc chắn không phải bảo chúng ta vứt hẳn hướng dẫn người mới làm người chơi chùn chân.”
“Ý của tổng giám đốc Bùi là, bảo chúng ta hoàn thành việc hướng dẫn người mới vừa giảm bớt các bước phức tạp ấy, để khiến quá trình này mượt mà, đơn giản, tự nhiên hơn!”
“Hướng dẫn người mới xuất sắc nhất không phải dùng chữ nhiều hoặc nói người chơi nên làm thế nào, mà phải để người chơi thấy được thứ gì đó rồi đoán cách sử dụng theo thường thức!”
“Ví dụ, đặt mấy quả táo sống xa lửa, rồi để mấy quả táo chín cạnh lửa. Không cần nói ‘lửa có thể nấu chín táo’ thì người chơi cũng thấy cảnh này, sẽ hiểu ra được cơ chế của game này.”
““VR Hải Đảo Động Vật” cũng tương tự. Nếu chúng ta dùng âm thanh hoặc chữ đứt quãng dạy cho người chơi, một là rất phức tạp, hai là khiến người chơi cảm thấy tranh trò.”
“Nếu chúng ta hướng dẫn người chơi bằng cách khác tự nhiên hơn, đơn giản hơn sẽ khiến người chơi học được những thao tác này trong quá trình trải nghiệm game một cách vui vẻ. Quan trong nhất là, cách dạy này vẫn thể hiện tính ưu việt của game VR!”
“Nói về bắn tên, nếu trên game máy tính, ấn vào nút nào sẽ giương cung hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ của người thiết kế, người chơi rất khó đoán. Trừ khi rất nhiều game bắn cung cố định nhấp chuột phải để bắn tên thì người chơi mới nhớ.”
“Nhưng trong game VR vốn không cần chỉ, tự người chơi sẽ mài mò ra dùng tay trái giương cung, tay phải cầm mũi tên, buông tay, bắn.”
“Nên, chúng ta phải bỏ bớt những chỉ dẫn rườm rà, dùng cách khéo léo hơn để hướng dẫn người chơi.”
“Ví dụ, nghĩ cách để người chơi thấy được lông vũ mũi tên trên lưng, nhô ra bên vai trái ám chỉ hắn có thể rút mũi tên ra từ vai trái; Để động vật nhỏ nào đó biết săn mồi làm động tác săn bắn, hướng dẫn người chơi làm động tác tương tự.”
“Lồng ghép dẫn dắt vào trong nội dung game một cách khéo léo, để người chơi tự nhiên mài mò, nghĩ xem phải làm thế nào, chẳng phải vậy cũng mang đến cảm giác thành tự rất lớn cho người chơi sao?”
Thái Gia Đống chợt bừng tỉnh: “Thì ra là vậy!”
“Nếu đổi sang mô hình game khác, đương nhiên cách hướng dẫn người mới cũng sẽ thay đổi.”
“Suy nghĩ này của tổng giám đốc Bùi là suy nghĩ đến hình thức đặc biệt của game VR, suy nghĩ kết quả vấn đề từ tầng cao hơn!”
Lão Tống cũng gật đầu.
Tuy hắn không hiểu về thiết kế game, nhưng nghe Lâm Vãn nói vậy là cảm thấy tổng giám đốc Bùi cực đỉnh.
“Nhưng…”
“Cái tên doubt này, ta không thích nó lắm. Từ này không tốt cho lắm.”
Là quản lý dự án kính VR cũng là người thiết kế thực tế, nghiên cứu phát triển kính này, lão Tống không hài lòng với cái tên này lắm.
Lâm Vãn nói: “Tổng giám đốc Bùi đặt tên, chắc chắn sẽ có hàm nghĩa đặc biệt trong đó.”
“Bây giờ mọi người cảm thấy cái tên này không hay, chủ yếu là vì hàm nghĩa không rõ ràng, không thấy cái tên này có hào quang nhân văn đặc biệt.”
“Đợi sau khi tổng giám đốc Bùi thể hiện hàm nghĩa thật sự ra ngoài, chắc chắn cái tên này sẽ khiến người ta ấn tượng sâu sắc!”
Thứ sáu, ngày 29 tháng 6.
Bùi Khiêm ở trong phòng khách rộng lớn, đối diện với máy tính của mình thở dài.
Sau khi trở về từ phòng làm việc Trì Hành đã ba ngày, hắn không đến công ty mà ở yên trong nhà, nghiêm túc suy nghĩ chuyện phương án tuyên truyền kính VR tháng sau.
Tuy nói trước mặt người của phòng làm việc Trì Hành và Mạnh Sướng, Bùi Khiêm tỏ vẻ bình thản ung dung, nhưng hắn hoảng loạn cỡ nào thì trong lòng hắn rõ nhất.
Tuy tạm thời có thể lừa được Mạnh Sướng bằng khả năng diễn xuất siêu phàm của mình, nhưng chỉ là nhất thời thôi. Có thể lừa được Mạnh Sướng thời gian dài, để hắn tiếp tục làm việc cho mình, giữ người anh em tốt duy nhất trong cả tập đoàn Đằng Đạt được không vẫn phải xem phương án tuyên truyền kế tiếp có thành công không.