Quan trọng là vị trí của hai cửa hàng chi nhánh này còn thảm hơn cửa hàng chính, Bùi Khiêm hạ lệnh cấm, khi khai trương tuyệt đối không thể làm mấy chuyện đốt pháo, phát tờ rơi thừa thãi kia, muốn bao nhiêu khiêm tốn thì có bấy nhiêu khiêm tốn.
Lẳng lặng khai trương ở nơi hẻo lánh này, đương nhiên cực kỳ vắng vẻ tiêu điều.
Bùi Khiêm thì lại rất hài lòng, ngồi trong khu cà phê uống cà phê ngắm nhìn cảnh bên ngoài, thỏa thích hưởng thụ ánh nắng ấm áp.
Hai cửa hàng trưởng hơi lúng túng, nhưng dù sao bọn họ cũng là từ trong cửa hàng chính điều đến, từng thấy nhiều cảnh tượng thế này, biết tổng giám đốc Bùi sẽ không trách mắng, cho nên chẳng hề hoảng hốt.
Trái lại là nhân viên phục vụ mới tuyển dụng, chưa từng thấy cảnh tượng ly kỳ thế này, ai nấy đều lúng túng tay chân, luôn cảm thấy đâu đâu trong cửa hàng này cũng lộ vẻ kỳ lạ.
Trong một góc hẻo lánh của quán cà phê internet, hai người Mã Dương và Trương Nguyên nhỏ giọng thầm thì.
“Ngươi cản ta làm gì?” Trên mặt Mã Dương tràn đầy nghi ngờ.
Vừa rồi, Mã Dương cảm thấy cảnh tượng này quá tiêu điều, ý chí nhân viên sụt giảm, vì vậy muốn chia sẻ tin tức tốt gần đây của quán cà phê internet Netfish.
Trần Lũy dốc sức biểu diễn, lượng tiêu thụ rượu của quán cà phê internet tăng lên mỗi ngày, lượng khách cũng tăng lên rõ rệt!
Mã Dương cảm thấy có thể mở rộng hình thức này đến tất cả quán cà phê internet Netfish.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói ra miệng thì đã bị Trương Nguyên ngăn cản.
Rõ ràng Trương Nguyên biết hắn muốn nói cái gì, thấp giọng nói: “Anh Mã, không phải không cho ngươi nói, chỉ là bây giờ không đúng lúc, quá liều lĩnh, quá lỗ mãng.”
Mã Dương sững sờ: “Hả? Sao vậy?”
“Anh Mã, bây giờ chúng ta mới tăng được chút ít lượng tiêu thụ rượu, tính toán một chút, mỗi tháng cũng chỉ có thể kiếm hai ba mươi nghìn, so với mức thua lỗ ba trăm nghìn mỗi tháng của quán cà phê internet thì còn kém xa!”
“Thành tích như vậy, nói ra chẳng vang dội chút nào!”
“Đến lúc đó, ngươi vừa khoe ra, tổng giám đốc hỏi một câu “làm rất tốt, vậy kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”, kết quả ngươi trả lời “vẫn đang lỗ đó”, như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả!”
“Không khoe còn tốt, vừa khoe ra sẽ càng khiến tổng giám đốc Bùi mong đợi, chẳng phải sau đó hắn sẽ thất vọng hơn sao?”
“Nghe ta nói này, chờ đến khi chúng ta dần dần có lợi nhuận rồi nói cho tổng giám đốc Bùi, cho hắn một niềm vui bất ngờ. Nhưng vậy chúng ta và quán cà phê internet Netfish mới càng có địa vị cao hơn trong mắt tổng giám đốc Bùi!”
“Anh Mã ngươi nói đi, có phải đạo lý này không?”
Mã Dương ngẫm nghĩ, hình như đúng là như vậy.
Khoảng cách với có lợi nhuận còn xa lắm, bây giờ đã nói cho Bùi Khiêm tin tức tốt này, quả thật không có ý nghĩa gì, còn ra vẻ mình là muốn tranh công, có tí thành tích đã chạy đến khoe khoang.
Quả thật không ổn.
Mã Dương gật đầu: “Ừm, nói có lý. Vậy chuyện này để sau hãy nói, chờ một ngày quán cà phê internet Netfish chính thật sự có lợi nhuận rồi cho anh Khiêm một niềm vui bất ngờ!”
Ngày 21 tháng 5.
Bùi Khiêm kiểm tra báo cáo của Diệp Chi Chu gửi tới, bên phía Game Thương Dương vẫn ở trong trạng thái thua lỗ, không hề có chút tiến triển nào.
Trong báo cáo, Diệp Chi Chu đã ghi rất chi tiết mức tăng về số lượng người chơi hoạt động và tỷ lệ tiêu phí trong game, rõ ràng coi đây là thành công để báo cáo với tổng giám đốc Bùi.
Đương nhiên, tất cả thành tích này đều là hoàn thành dưới sự chỉ đạo của tổng giám đốc Bùi.
Bùi Khiêm căn bản không chú ý những thứ này, mà là trực tiếp nhìn về phía cột tổng số tiền nạp vào.
Ừ, vẫn không có chút cải thiện nào!
Bùi Khiêm đã sớm nắm chắc chuyện này, hắn trả lời như thường lệ: “Không tồi, tiếp tục giữ vững.”
Diệp Chi Chu như được tiêm máu gà tiếp tục năng nổ làm việc.
Bùi Khiêm coi như là hài lòng với tình trạng hiện giờ của Game Thương Dương, dù sao danh tiếng tốt hay xấu cũng không quan trọng, chỉ cần Bùi Khiêm quan sát mỗi ngày, mức nạp tiền của game này không lên nổi, vậy thì tất cả đều dễ nói.
Diệp Chi Chu còn tưởng rằng tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của tổng giám đốc Bùi.
Đương nhiên sự thật chính là như vậy, chỉ là chuyện tổng giám đốc Bùi kiểm soát và chuyện mà Diệp Chi Chu cho rằng tổng giám đốc Bùi kiểm soát, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Cốc cốc cốc.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Bùi Khiêm ngẩng đầu lên nhìn, là Hoàng Tư Bác tới.
“Hả? Khách quý đấy à.”
Đã lâu không gặp, sự oán giận của Bùi Khiêm đối với Hoàng Tư Bác cũng đã nguôi ngoai đi phân nửa.
Thật ra suy nghĩ kỹ lại, phòng làm việc Phi Hoàng cũng không làm chuyện gì rất có lỗi với hắn!
Tuy nói kiếm được gần hai triệu, nhưng dựa theo cách chia của Bùi Khiêm, số tiền phân đến Đằng Đạt bên này cũng chỉ khoảng bốn trăm nghìn mà thôi, huống hồ đạo diễn Chu Tiểu Sách trả Bùi Khiêm một khoản thù lao không nhỏ, còn cung cấp một lý do chính đáng để Bùi Khiêm mua đồ điện gia dụng.
Cho nên Bùi Khiêm đã không còn tức giận từ lâu rồi.
Hoàng Tư Bác xách theo một túi hoa quả: “Ta tiện đường nên tới đây, cũng tiện thể nói lời tạm biệt với tổng giám đốc Bùi.”
“Hả? Tạm biệt?” Bùi Khiêm hơi bối rối: “Ngươi muốn đi đâu?”
Hoàng Tư Bác mỉm cười: “Không phải lúc trước đã xác định là phòng làm việc Phi Hoàng muốn làm phim tài liệu sao. Ta và đạo diễn Chu Tiểu Sách còn có một số công việc, muốn tới Ma Đô một chuyến, toàn bộ công việc quay chụp đều được tiến hành ở bên đó, có thể phải quay đến tháng sau.”
“Cho nên, trước khi đi ta muốn tới thăm và nói với ngươi một tiếng.”
Đến Ma Đô?
Bùi Khiêm gật gật đầu: “Ừm, Ma Đô là một nơi tốt.”
Trong lòng hắn rất rõ ràng, chi phí đi Ma Đô cũng không ít đâu!
Cho dù trừ đi nhân viên chỉnh sửa hậu kỳ, phòng làm việc Phi Hoàng vẫn còn có năm sáu người nữa, nhóm người này đi đến Ma Đô, vé tàu khứ hồi, chi phí ăn ở… gộp vào cũng không rẻ.
Bùi Khiêm không tiếp tục cung cấp kinh phí cho phòng làm việc Phi Hoàng, kinh phí quay phim lần này của bọn họ đều đến từ lợi nhuận của “Cuộc sống thường ngày của Tổng giám đốc Bùi”, tính toán cẩn thận cũng chỉ khoảng một triệu mà thôi, còn phải dành một khoản tiền để đổi mới thiết bị quay chụp.