Quay loại video ngắn như “Cuộc sống thường ngày của Tổng giám đốc Bùi” có thể dùng máy ảnh SLR, có thể dùng màn hình dọc, sau đó cắt ghép chỉnh sửa một chút là được rồi. Nhưng làm phim tài liệu thì chắc chắn phải sử dụng thiết bị phù hợp để quay, nếu không sẽ lộ vẻ rất không chuyên nghiệp.
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm không ghét bỏ như vậy nữa, ngược lại còn hơi hứng thú.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý cho dự án mới của Hoàng Tư Bác và Chu Tiểu Sách sẽ kiếm ra tiền, nhưng Bùi Khiêm vẫn phải hỏi một chút.
Mặc dù kiếm ít cũng là kiếm, kiếm nhiều cũng là kiếm, nhưng trong đó vẫn có sự khác biệt lớn.
Kiếm được ít, còn có thể sử dụng các dự án khác để bù đắp vào, nếu kiếm được nhiều, vậy tổng giám đốc Bùi không còn gì nữa rồi.
“Ừ, đi đường nhớ cẩn thận mọi việc.” Bùi Khiêm làm như không chút để ý hỏi: “Các ngươi quay phim tài liệu gì mà phải đặc biệt đi tới Ma Đô vậy?”
Hoàng Tư Bác hơi ngượng ngùng cười cười: “Tổng giám đốc Bùi, ta nói thật với ngươi, ngươi đừng trách. Rất có thể đề tài bọn ta quay lần này sẽ làm mất hết vốn liếng.”
Hả?
Mất hết vốn liếng?
Tổng giám đốc Bùi lập tức ngồi thẳng lên.
Nếu ngươi nói kiểu chuyện này với ta, ta sẽ không buồn ngủ!
“Nào, uống trà đi.” Bùi Khiêm lập tức rót một chén trà đưa qua cho Hoàng Tư Bác, thái độ đối xử lập tức thay đổi.
Hoàng Tư Bác cũng không nhận ra rằng thái độ của tổng giám đốc Bùi đã thay đổi, khẽ nhấp một ngụm nước trà rồi nói ngắn gọn sắp xếp công việc gần đây của phòng làm việc Phi Hoàng.
“Tổng giám đốc Bùi, ta và đạo diễn Chu Tiểu Sách vô cùng xúc động trước những lời nói của ngươi, quyết định đi ra khỏi vùng an toàn của video ngắn, làm chuyện thật sự có ý nghĩa.”
“Sau đó bọn ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều phương hướng, nhưng cứ cảm thấy thiếu chút thú vị.”
“Có một số đề tài là sở trường của bọn ta, có một số đề tài là bọn ta cảm thấy có thể kiếm tiền, nhưng đều không phải là loại đặc biệt cấp bách không thể không làm.”
“Sau đó, cuối cùng bọn ta tìm thấy một chủ đề mà bọn ta cảm thấy bắt buộc phải làm, đó là phim tài liệu về tuyển thủ Esports.”
Bùi Khiêm càng cảm thấy có hứng thú: “Phim tài liệu về tuyển thủ Esports?”
Hoàng Tư Bác thật sự không lừa hắn, đề tài này có khả năng sẽ mất hết vốn liếng.
Đây là năm nào? Năm 2010!
Bây giờ những tuyển thủ Esports vẫn còn ngủ lề đường, uống nước máy, ăn mì gói.
Nào giống như mười năm sau, từng người đi Ferrari màu vang đỏ, lương mấy chục triệu mỗi năm.
Còn chưa có tư bản đầu tư, trong xã hội game vẫn bị coi là hồng thủy mãnh thú, chơi game, cho dù ngươi là người chơi chuyên nghiệp hay chỉ đơn thuần là giải trí thả lỏng, trong mắt hầu hết mọi người thì đều không có gì khác biệt, đều dùng năm chữ để hình dung, đó chính là “không làm việc đàng hoàng”.
Bây giờ làm phim tài liệu về tuyển thủ Esports, có thể quay, có thể tìm thấy tài liệu phù hợp, nhưng quay xong thì làm thế nào để kiếm ra tiền?
“Cuộc sống thường ngày của Tổng giám đốc Bùi” có thể kiếm tiền, đó là bởi vì website Ailidao này đúng lúc muốn tìm một ít nội dung video chất lượng, cho nên mới ký một thỏa thuận phân chia đặc biệt.
Video ngắn có thể liên tục cập nhật, liên tục thu hút lượng truy cập vào website, hơn nữa còn là phát sóng độc quyền trên toàn mạng. IP, danh tiếng tích góp được từ ba mùa trước, đây là những điểm có thể dùng để thương lượng với các website video.
Nhưng phim tài liệu thì khác.
Đầu tiên, không chắc có bao nhiêu người theo dõi.
Thứ hai, không thể liên tục cập nhật, liên tục thu hút lượng truy cập vào website, đương nhiên cũng không thể ký thỏa thuận phát sóng độc quyền hay phân chia gì với website, cùng lắm là đi theo kế hoạch khuyến khích cơ bản nhất, kiểu như mười nghìn lượt xem sẽ được khích lệ hai ba mươi đồng gì đó.
Thứ ba, không có cách nào để chèn quảng cáo vào, cũng không có cách nào nhận book quảng cáo.
Phim tài liệu rất chặt chẽ cẩn thận, bởi vì nó là sự thật, vì vậy nó mới có ý nghĩa. Cũng không thể vừa phỏng vấn tuyển thủ, phỏng vấn một nửa thì đột nhiên phát một câu quảng cáo “Muốn thắng, ngồi gào khóc điên cuồng đi” chứ?
Có thể nói, hầu hết các bộ phim tài liệu đều không kiếm ra tiền, ngoại trừ một số ít.
Ví dụ như “Đầu lưỡi”.
Bùi Khiêm vừa nghe nói bọn Hoàng Tư Bác muốn làm phim tài liệu, thật đúng là lo lắng bọn họ muốn làm “Đầu lưỡi”, nhưng bây giờ đã xác định là không phải rồi.
Nghĩ lại cũng hợp lý, Chu Tiểu Sách quả thật rất có năng khiếu, nhưng hắn cũng không phải người xuyên không.
Làm ra một bộ phim hot, đó là có thực lực.
Liên tiếp làm ra rất nhiều bộ phim hot, đó là hack.
Bùi Khiêm nghe đến đó thì yên tâm hơn nhiều.
Tạm thời không nói đến chuyện cụ thể sẽ làm bộ phim tài liệu này thế nào, chỉ cần đầu tư nhiều và lợi nhuận ít thì đó là một hạng mục tốt.
Sắc mặt Bùi Khiêm lập tức ấm áp lên không ít: “Mất hết vốn liếng? Đó không phải là vấn đề. Phòng làm việc Phi Hoàng có ta chống lưng cho các ngươi, thoải mái làm đi!”
“Tiền thì tính là cái gì, chúng ta không thể sống tầm thường như vậy!”
Hoàng Tư Bác uống trà, vẻ mặt cũng tràn đầy tươi cười: “Quả nhiên, ta biết tổng giám đốc Bùi nhất định sẽ ủng hộ bọn ta!”
“Tổng giám đốc Bùi yên tâm, bọn ta cũng nhận thức rất rõ rủi ro của hạng mục lần này, cho nên bọn ta dự định ngồi xe lửa phổ thông đi Ma Đô, về phần chỗ ở và ăn uống cũng cố gắng tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu...”
Hoàng Tư Bác còn chưa dứt lời, mặt Bùi Khiêm lập tức sầm lại.
“Ý của ngươi là gì?”
Hoàng Tư Bác sửng sốt, hắn rất ít khi thấy tổng giám đốc Bùi nổi giận, lắp bắp nói: “Không có… không có ý gì cả, chính là khống chế chi phí một chút...”
Bùi Khiêm chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Khống chế chi phí? Hoàng Tư Bác, hãy hiểu rõ thân phận của ngươi!”
Hoàng Tư Bác hoảng sợ, chén trà trong tay cũng lắc lư.
Rất ít khi thấy tổng giám đốc Bùi giận dữ như vậy, hắn nói sai câu nào rồi?