Bùi Khiêm nghiêm túc nói: “Phòng làm việc Phi Hoàng là công ty con hoàn toàn thuộc sở hữu của Đằng Đạt, ngươi, còn có toàn bộ nhân viên của phòng làm việc Phi Hoàng, tất cả đều là nhân viên của Đằng Đạt! Ngươi để cho bọn họ đi xe lửa phổ thông, còn tiết kiệm chi phí ăn uống ngủ nghỉ, ngộ nhỡ ăn phải đồ hỏng rồi bị bệnh thì làm sao đây?”
“Cho dù sức khỏe bọn họ tốt, không có bệnh tật gì, vậy bôn ba mệt nhọc cả đường, ăn không no ngủ không ngon, ảnh hưởng đến hiệu quả công việc, quay video không tốt, không thuận lợi hoàn thành tốt công việc quay phim tài liệu, trách nhiệm này tính cho ai?”
Hoàng Tư Bác cảm thấy tay mình hơi run rẩy: “Tính... tính cho ta.”
“À không không không không...” Hoàng Tư Bác phát hiện mình bị tổng giám đốc Bùi cho vào tròng: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi yên tâm, ta chỉ là tiết kiệm chi phí mà thôi, cũng không phải là quản đốc lòng dạ hiểm độc, ta chắc chắn có thể bảo đảm sức khỏe của nhân viên..”
Bùi Khiêm hận rèn sắt không thành thép nói: “Thể diện của Đằng Đạt đều bị ngươi làm mất hết rồi! Ta đã dạy như thế nào?”
Hoàng Tư Bác á khẩu không trả lời được.
Bùi Khiêm nghiêm túc nói: “Nghe ta, đi lại bằng máy bay, thời gian chính là vàng bạc, hiểu chưa? Đến bên kia, đồ ăn và chỗ ở cứ dựa theo tiêu chuẩn bình thường mà làm, không hiểu tiêu chuẩn cụ thể là gì thì đi hỏi trợ lý Tân.”
“Đến Ma Đô, cũng không cần vội vàng, quay không xong thì hoãn lại, từ từ mà quay, chỉ cần trước ngày 18 tháng 6 có thể quay xong là được.”
“Dù hoãn cũng chỉ tốn thêm chút chi phí ăn ở, có đáng bao nhiêu tiền chứ? Không đủ tiền thì hãy nói với ta, có chuyện gì lớn đâu.”
“Nhớ kỹ, đằng sau phòng làm việc Phi Hoàng là Đằng Đạt, có gì khó khăn, cứ việc lên tiếng!”
Hoàng Tư Bác vội vàng gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, đều nghe theo ngươi.”
Lúc này sắc mặt Bùi Khiêm mới hơi giãn ra, gật gật đầu, thấm thía nói: “Ngươi cũng là nhân viên cũ của Đằng Đạt, đừng để ta phải bận tâm loại chuyện vặt vãnh này.”
“Còn định ngồi lửa phổ thông đi Ma Đô? Đằng Đạt chúng ta không có nhân viên mất mặt như ngươi!”
Sắc mặt Hoàng Tư Bác thoáng chốc đỏ lên, trong lòng cực kỳ hổ thẹn: “Vâng, tổng giám đốc Bùi nói phải, sau này phòng làm việc Phi Hoàng nhất định theo sát bước chân của Đằng Đạt, tất cả đều dựa theo tiêu chuẩn của ngươi.”
Lúc này Bùi Khiêm mới hài lòng gật gật đầu: “Ừm, như vậy mới đúng. Nhớ kỹ, có khó khăn gì, nhất định phải phản ánh với ta đầu tiên!”
Dặn dò nhiều lần, lúc này Bùi Khiêm mới hài lòng.
Tên Hoàng Tư Bác này đúng là, một hạng mục có thể lỗ không ít tiền, còn ở đây tiết kiệm chi phí cho ta!
Ra lệnh và cảnh cáo nhiều lần, thế mà vẫn có người keo kiệt như vậy, hơn nữa còn là nhân viên cũ của Đằng Đạt!
Điều này làm cho tổng giám đốc Bùi cảm thấy vô cùng buồn lòng.
Hoàng Tư Bác đi rồi.
Bùi Khiêm chia hoa quả Hoàng Tư Bác đem đến cho mọi người, tiện tay rửa một quả táo rồi quay lại phòng làm việc gặm.
Chớp mắt đã sắp một tháng trôi qua, nhìn từ tình hình hiện giờ, dường như vẫn tạm ổn.
Chỉ cần đừng đột nhiên nổ ra doanh thu mới, chắc hẳn có thể dễ dàng thua lỗ chút ít.
Bây giờ Bùi Khiêm đã bắt đầu cân nhắc nên thêm cho đám nhân viên một vài phúc lợi mới gì mới rồi.
Sau khi quán cà phê internet Netfish chi nhánh khai trương, nhân viên dưới trướng tổng giám đốc Bùi càng lúc càng nhiều, chỉ cần phát cho mỗi người một ít phúc lợi, vậy chớp mắt đã tiêu ra được một khoản tiền lớn rồi.
Hạng mục kiếm được tiền hay không, nói từ một mức độ nào đó thì đó là điều không thể khống chế, nhưng ít nhất Bùi Khiêm có thể bảo đảm việc tiêu nhiều tiền.
Bùi Khiêm gặm táo, dùng Qiandu tìm kiếm “phúc lợi nhân viên”.
Tìm ra được mấy công ty được gọi là “có phúc lợi nhân viên tốt”, nhấn vào xem thử, lập tức khịt mũi coi thường.
Chỉ như vậy?
Thôi đi, không có kinh nghiệm sẵn, chỉ có thể tiếp tục phát huy sức tưởng tượng.
Tiếp tục lướt.
Lướt tới lướt lui, Bùi Khiêm cảm thấy hơi buồn ngủ, trực tiếp hạ ghế xuống, quấn chiếc chăn lông nhỏ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hồi lâu sau.
Ngủ một giấc dậy, trời đã sẩm tối rồi.
Bùi Khiêm đột nhiên cảm thấy mắt phải của mình đang giật.
“Hửm? Chuyện gì nữa đây.”
Bùi Khiêm dụi dụi mắt phải, kết quả vẫn giật giật không ngừng.
“Mắt trái giật có tiền, mắt phải giật gặp họa.”
“Không phải dấu hiệu tốt nha.”
Bùi Khiêm vội vàng đứng dậy đi hai vòng trong văn phòng, ngắm nhìn phong cảnh phía xa xa.
Cũng không lâu lắm, mắt phải không giật nữa.
“Phù, sợ bóng sợ gió một trận. Có thể là gần đây xem phim truyền hình hơi nhiều, đôi mắt mệt mỏi rồi.”
Bùi khiêm vứt hạt táo vào trong sọt rác, ngồi lại trên ghế, chuẩn bị tiếp tục xem phim.
Nhưng chính ngay lúc này, mắt trái của hắn lại bắt đầu giật!
Hơn nữa lần này dụi cũng không có kết quả gì, vẫn giật.
“Mắt trái giật có tiền, mắt phải giật gặp họa.”
“Không sao, đây là một dấu hiệu tốt, dù sao vẫn tốt hơn mắt phải.”
“Hửm?”
“Đợi đã, hình như không đúng…”
“Mắt trái giật có tiền! Đây là dấu hiệu tốt khỉ khô gì chứ!”
Bùi Khiêm “đùng” một cái đứng bật dậy, cũng không ngồi yên được nữa.
Hắn đột nhiên ý thức được, chắc chắn có vấn đề.
Đối với người khác, cách nói mắt trái giật có tiền này quả thật là một dấu hiệu tốt, dù sao ai mà không muốn phát tài chứ?
Nhưng mà đối với Bùi Khiêm, mắt trái giật có tiền và mắt phải giật gặp họa, hai cái này chẳng có gì khác biệt!
Đều là điềm đại hung!
“Có vấn đề, chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở đâu rồi.”
“Mấy ngày trước cứ cảm thấy tinh thần thấp thỏm không yên, trưa ngủ cũng có thể mơ thấy quán cà phê internet Netfish lời lớn, hôm nay hai con mắt lại giật mãi, tuyệt đối không phải dấu hiệu gì tốt.”
Bùi Khiêm đứng bật dậy, nhanh chóng đi lại trong phòng.
“Suy nghĩ kĩ xem rốt cuộc là có vấn đề ở đâu…”
Trong đầu Bùi Khiêm lần nữa kiểm qua một lượt sản nghiệp của bản thân, cuối cùng vẫn tập trung vào quán cà phê internet Netfish.
Hai chi nhánh kia vừa mới khai trương, chắc là không xảy ra được chuyện bất trắc gì.