Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 224 - Chương 224. Ta Đặt Một Quán Cà Phê Internet Netfish To Như Vậy Ở Đây Đâu Rồi?

Chương 224. Ta đặt một quán cà phê internet Netfish to như vậy ở đây đâu rồi?
Chương 224. Ta đặt một quán cà phê internet Netfish to như vậy ở đây đâu rồi?

Vậy thì khả năng duy nhất chính là cửa hàng chính.

Bùi Khiêm tỉ mỉ nhớ lại, bản thân quả thật đã hơn một tuần chưa đến quán cà phê internet Netfish chính rồi.

Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm lập tức bước ra khỏi cửa.

Bây giờ đã xế chiều, không ít người đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan ca.

Bùi Khiêm lập tức gọi trợ lý Tân: “Buổi tối đưa ta đến quán cà phê internet Netfish một chuyến.”

“Vâng tổng giám đốc Bùi.” Trợ lý Tân không nói nhiều, dù sao thứ như tiền tăng ca không cần nhắc, chắc chắn tổng giám đốc Bùi sẽ trả đầy đủ.

Quán cà phê internet Netfish chính.

Gần bảy giờ, người ngoài cửa dần nhiều lên.

Mấy nhân viên phục vụ đang dọn bàn, bày biện trên bãi đất trống bên ngoài quán cà phê internet.

Nơi này vốn là một quán cơm, không gian bên ngoài không nhỏ, vốn dĩ còn có thể đậu xe, nhưng sau khi sửa đổi thành tiệm net thì trên cơ bản không còn nhu cầu đậu xe gì nữa, cho nên vẫn luôn để trống.


Nhưng hôm nay, mấy nhân viên phục vụ đã bày đầy bàn ghế đẹp đẽ trên đất trống, có cả ô che nắng, chạng vạng của mùa hè vẫn có loại cảm giác giống một thị trấn nhỏ ven biển châu Âu.

Đương nhiên, bởi vì nguyên nhân khí hậu, chắc chắn độ thoải mái của Kinh Châu không thể so sánh với thị trấn nhỏ ven biển châu Âu, nhưng nếu chỉ nói về phong cách thì vẫn khá tốt.

Quầy bar bên trong quán cà phê internet nhanh chóng chật ních chỗ ngồi, không ít người ngồi ở bên ngoài.

Bên ngoài có thể xuyên qua bức tường thủy tinh nhìn lên sân khấu, hơn nữa Mã Dương còn đặc biệt bố trí dàn âm thanh ở bên ngoài, ngồi ở ngoài cũng có thể nghe thấy Trần Lũy ca hát.

Mắt thấy khách hàng càng ngày càng đông, trên khuôn mặt to dài của Mã Dương ngập tràn nụ cười đã mất từ lâu.

“Nhìn đi, cứ như vậy, không phải vấn đề không đủ chỗ ngồi của chúng ta được giải quyết rồi sao?” Mã Dương vô cùng hài lòng với tình hình trước mắt.

Trương Nguyên ở bên cạnh bật ngón tay cái lên: “Ừm, ý tưởng của anh Mã quả nhiên rất tuyệt!”

Càng ngày càng đông fan hâm mộ của Trần Lũy đến, vị trí bên trong đã chật ních, hoàn toàn không đủ đáp ứng nhu cầu, Mã Dương chợt nghĩ đến việc kê thêm bàn ở bên ngoài.


Bây giờ vừa hay là mùa hè, bày bàn bên ngoài là cách mà rất nhiều quán ăn đều sử dụng.

Đương nhiên Trương Nguyên cũng nghĩ đến, chỉ là thuận tiện nịnh bợ Mã Dương một chút, chuyện vui mà, cớ sao không làm.

Một cô gái trẻ tuổi trang điểm thời thượng đi đến quầy bar, trực tiếp lấy ra hai tờ tiền màu đỏ: “Ba ly Aurora Jungle, một ly uống, hai ly còn lại tặng Trần Lũy. Về phần lời nhắn… ừm, cứ viết: Fan em gái vĩnh viễn yêu Trần Lũy!”

Bartender lập tức thành thạo pha chế rượu, rất nhanh, một ly Aurora Jungle đã chuyển đến trên tay cô gái.

“Nhớ kỹ, Trần Lũy vừa lên sân khấu là phải tặng ngay nha.” Cô gái còn đặt biệt dặn dò hai câu rồi mới rời đi.

Mã Dương nhìn thấy tất cả, nụ cười trên khuôn mặt to dài càng thêm vui vẻ.

Trương Nguyên lại khen ngợi: “Cứ đà tăng trưởng như vậy, có lẽ tháng sau chúng ta có thể báo cáo với tổng giám đốc Bùi, chính thức đổi lỗ thành lãi rồi!”


Mã Dương càng thêm đắc ý: “Hừ, ta cần phải chứng minh ta không kém gì Hoàng Tư Bác!”

Chủ ý này, không phải do Mã Dương và Trương Nguyên nghĩ ra, mà là ngẫu nhiên phát hiện ra trong quá trình khách hàng “khen thưởng”.

Dựa theo cách nghĩ ban đầu của Mã Dương, khách hàng gọi một ly rượu uống, một nửa doanh thu sẽ chia cho Trần Lũy.

Kết quả vừa triển khai cách nghĩ này, ấy vậy lại nhận được hoan nghênh, phản ứng của mọi người đều rất nhiệt liệt!

Hơn nữa, một vài fans nữ có tiền lại còn nghĩ ra được cách hay hơn.

Gọi một ly rượu, còn muốn gọi ly thứ hai, nhưng mà không uống nổi nữa, vì thế khách hàng nữ trực tiếp hỏi bartender, có thể không lấy ly thứ hai mà trực tiếp chia phần cho Trần Lũy được không?


Bartender cũng không dám tự quyết định, lập tức tìm cửa hàng trưởng báo cáo, cửa hàng trưởng lại báo cáo cho Mã Dương và Trương Nguyên.

Mã Dương lập tức đồng ý, không thành vấn đề nha!

Rượu có giá gốc là sáu mươi đồng, nếu khách hàng thật sự không thể uống hết, chỉ muốn khen thưởng, vậy thì trích phần trăm ba mươi đồng cho Trần Lũy, quán cà phê internet lấy ba mươi đồng thôi!

Cứ như vậy, fans cũng thể hiện được tấm lòng, mà Trần Lũy và quán cà phê internet cũng thu được lợi ích, há chẳng phải vô cùng hoàn mỹ sao?


Vì thế đã xuất hiện tình huống hôm nay.

Rất nhiều người một lần mua hai ly, một ly mình uống, một ly mang tặng.

Mã Dương nghiêng người dựa trên quầy bar, cầm một ly cocktail, cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Dựa theo tiến độ hiện giờ, nói không chừng tháng sau là có thể đổi lỗ thành lãi rồi.

Tục ngữ nói, mọi người tối mới thật sự tốt.

Đến lúc đó kéo Trần Lũy đi sang hai quán cà phê internet Netfish còn lại, làm một buổi biểu diễn lưu động.

Kéo độ phổ biến của hai quán cà phê internet Netfish còn lại lên, đó cũng là một công đôi chuyện!

Đợi đến lúc ba quán cà phê internet cùng nhau đổi lỗ thành lãi, sau đó mới nói với tổng giám đốc Bùi tin tức cực kì tốt này, nhất định có thể cho hắn niềm vui bất ngờ to lớn.

Đến lúc đấy, chắc chắn địa vị của Mã Dương ta ở trong lòng anh Khiêm có thể vượt qua Hoàng Tư Bác, Bao Húc, Lữ Minh Lượng và tất cả những người khác!

Ta phải chứng minh với tất cả mọi người, Mã Dương ta mới là nhân viên đắc lực của Đằng Đạt!

Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt to dài của Mã Dương ngập tràn nụ cười hạnh phúc.

Ngoài cửa quán cà phê internet Netfish, Bùi Khiêm vừa xuống xe, cả người đã chìm vào trạng thái ngây ngốc.

Ta là ai?

Đây là đâu?

Quán cà phê internet Netfish của ta đâu?


Ta đặt một quán cà phê internet Netfish to như vậy ở đây đâu rồi?

Cái quầy hàng lớn này cái quái gì vậy hả?

Là ai làm?!

Tổng giám đốc Bùi rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Người ở ngoài cửa quán cà phê internet Netfish rất đông, hai người Mã Dương và Trương Nguyên bận rộn bên trong, vốn không chú ý đến Bùi Khiêm đã ở bên ngoài.

Bùi Khiêm dẫn theo trợ lý Tân, yên lặng quan sát.

Hết chương 224.
Bình Luận (0)
Comment