Có một nhân viên phục vụ nhận ra Bùi Khiêm, vừa định đi nói với Mã Dương thì đã bị Bùi Khiêm kéo lại, làm ra dấu tay “suỵt”.
Nhân viên phục vụ lập tức ngầm hiểu trong lòng.
“Tổng giám đốc Bùi ngươi là muốn tạo bất ngờ cho giám đốc Mã sao? Vâng ạ!”
Nhân viên phục vờ như không nhìn thấy, tiếp tục đi làm việc.
Sắc mặt Bùi Khiêm tái xanh, sầm mặt đi một vòng ngoài quán cà phê internet.
Bãi đất trống trước cửa quán cà phê internet đã bày đầy bàn ghế và ô che nắng, có thể nhìn ra tất cả đều là hàng đắt tiền, còn là kiểu rất cao cấp.
Trong cảm nhận của Mã Dương, rõ ràng là bố trí dựa theo phong cách trấn nhỏ ven biển châu Âu.
Nhưng trong mắt của Bùi Khiêm, đây mẹ nói chính quán ăn khuya vỉa hè.
Còn kinh doanh của cửa hàng, sao ngươi không dứt khoát bán thêm mấy két bia, xếp thêm chút thịt nướng luôn đi?
Náo nhiệt như vậy, đây còn là quán cà phê internet Netfish của hắn sao?
Bùi Khiêm đúng là đau lòng nhức óc!
Vừa định đi vào trong, dàn âm thanh đặt bên ngoài truyền đến tiếng guitar.
Ca sĩ bắt đầu hát rồi.
Phản ứng bên ngoài cũng không mấy nhiệt tình, dù sao đều là người qua đường đến nghe hát, không cuồng nhiệt là mấy.
Nhưng bên trong quán cà phê Netfish, đặc biệt là khu vực quầy bar, chớp mắt đã nổ ra một tràng pháo tay và tiếng reo hò, bầu không khí rất náo nhiệt!
Người không biết còn cho rằng có người đang tổ chức concert ở đây nữa đấy!
Hai người Bùi Khiêm và trợ lý Tân hòa cùng đám người đi vào bên trong, phát hiện vậy mà chỗ ngồi ở khu vực quầy bar đã chật ních người rồi, hơn nữa còn có rất nhiều người đang đứng.
Không ít người đi thẳng đến quầy bar, Bùi Khiêm trơ mắt nhìn thấy bọn họ đưa ra hai tờ tiền giấy màu đỏ, nhưng chỉ lấy một ly rượu rời đi, cũng không cần tiền thối.
Lại nhìn lên trên sân khấu.
Trần Luỹ đàn guitar, hát dân ca, chỉ là khi đối mặt với mọi người thì sắc mặt thoáng có chút ửng hồng vì xấu hổ, nhưng mà cũng không quá luống cuống.
Cũng có thể là sau khi hắn cất tiếng hát thì đã bước vào một loại trạng thái quên mất chính mình, quên đi sự luống cuống.
Trên bức tường không bắt mắt bên cạch treo một tấm màn hình chiếu rất đẹp, bên trên còn đang trình chiếu vị khách hàng nào đó ở một bàn nào đó đã chọn thức uống gì, cho Trần Lũy bao nhiêu phần trăm, phía sau còn kèm theo một câu chúc phúc.
Từng dòng chúc phúc chuyển động qua lại, tô điểm cho bầu không khí trong quán càng thêm nhiệt liệt.
Khóe miệng Bùi Khiêm hung hăng co rút một cái.
Hắn chưa từng gặp Trần Luỹ, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng đoán ra được, người này là ca sĩ cố định do quán cà phê internet tìm đến.
Nhưng mà những chuyện này lại khiến Bùi Khiêm có chút không thể chấp nhận được.
Có điều dù sao tổng giám đốc Bùi cũng là một người thông minh, đầu óc hơi xoay chuyển, đã làm rõ đại khái đầu đuôi câu chuyện trong này.
“Một quán cà phê internet Netfish đang tốt đẹp, ngươi má nó làm thành TV Netfish rồi hả?”
“Tặng rượu thế này có gì khác với tặng quà, tặng hoả tiễn đâu?”
“Ai làm vậy, ta không để yên cho hắn đâu!”
Nhìn thấy từng hàng chữ số chuyện động qua trên màn hình, Bùi Khiêm cảm thấy hãi hùng khiếp vía, thậm chí hắn còn nhìn thấy bên trong có người tặng liên tiếp mười ly cocktail, hoàn thành hiệu quả spam khoe giàu, trực tiếp thưởng đến năm trăm đồng.
Bùi Khiêm không cảm thấy đây là kẻ ngốc nhiều tiền, dù sao hắn biết, sau này đại gia trên nền tảng phát sóng trực tiếp còn điên cuồng hơn thế này nhiều, đây chỉ có thể nói là chút lòng thành mà thôi.
Huống hồ Trần Luỹ hát quả thực rất hay, hoàn toàn xứng đáng với số tiền nhiều như vậy.
Bây giờ Bùi Khiêm chỉ muốn hỏi, là ai đã khai quật ra ca sĩ bảo tàng Trần Luỹ này? Là ai?!
Tức giận có thừa, nhưng Bùi Khiêm cũng thầm cảm thấy có chút may mắn.
May là mấy ngày nay hắn ngày nghĩ nhiều, đêm nằm mơ, phát hiện sớm.
Nếu như quên luôn nơi này, trước khi kết toán vẫn cứ tính là mỗi tháng quán cà phê internet Netfish lỗ ba trăm nghìn, đoán chừng đợi đến lúc kết toán có thể phun ra được một ngụm máu tươi!
Mấu chốt là, xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà không hề báo cáo với hắn!
Đúng là tạo phản rồi!
Tân Hải Lộ cũng đang quan sát, trong lòng còn hơi cảm khái.
Không tệ nha, tuần trước quán cà phê internet Netfish vẫn còn vắng ngắt, vậy mà sau một tuần lại là bừng bừng sức sống vậy rồi?
Tiếp tục phát triển theo xu hướng này, nói không chừng cửa hàng xung quanh cũng đều có thể được ké chút, đến lúc đó tiến vào một vòng tuần hoàn tốt đẹp!
Hơn nữa thứ kỳ lạ chính là, rõ ràng ca sĩ này chỉ là cúi đầu hát, không khí trong quán cũng không sôi động giống như các quán bar khác, nhưng mọi người vẫn rất chăm chỉ khen thưởng, chắc chắn tiền rượu thu vào một buổi tối sẽ vô cùng khả quan.
Trước kia tổng giám đốc Bùi không hề quan tâm đến tổn thất của quán cà phê internet Netfish, là vì sớm đã dự liệu được ngày hôm nay sao?
Tân Hải Lộ vừa định khen mấy câu, đột nhiên phát hiện hình như biểu cảm của tổng giám đốc Bùi không đúng lắm.
“Kỳ quái, tổng giám đốc Bùi không hài lòng sao?”
“Hình như tuần trước đến, tổng giám đốc Bùi vẫn còn tươi cười hớn hở mà, sao lần này nhìn như rất tức giận vậy chứ?”
Trong lòng Tân Hải Lộ hơi buồn bực, nhưng rất thông minh không nói lời nào, chỉ im lặng đi theo phía sau.
Bùi Khiêm lặng lẽ chen vào trong đám người, luồn lách đi đến góc Mã Dương đang vui vẻ bàn luận.
...
Mã Dương đang nói chuyện dự định sau này với Trương Nguyên.
“Ta cảm thấy cửa hàng chính này vẫn còn không gian để cải tạo!”
“Bây giờ không thể phá tường, chuyện này hơi tổn hại. Ta định tìm một đội thi công, cải tạo vách tường một chút, tốt nhất để cho người bên ngoài cũng có thể cảm nhận được bầu không khí bên trong quán...”
Bây giờ Mã Dương tràn đầy tự tin, cảm thấy thiên phú kinh doanh của bản thân chưa từng được phát huy đầy đủ như vậy.
Trương Nguyên đang nghe rất nghiêm túc, đột nhiên nhìn thấy nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối của Bùi Khiêm sau lưng Mã Dương.
“Tổng giám đốc Bùi! Sao ngươi lại đến đây.” Trương Nguyên vội vàng hỏi thăm.