Mã Dương sửng sốt, lập tức quay đầu, vừa hay nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Bùi Khiêm.
“Hở, anh Khiêm?”
“Đáng tiếc, vốn định cho ngươi một bất ngờ, nào ngờ bị ngươi phát hiện rồi.”
Ánh đèn hơi mờ, Mã Dương cũng không chú ý đến sắc mặt của Bùi Khiêm sai sai, còn đắm chìm trong niềm vui của bản thân.
“Một quán cà phê đang tốt đẹp, ai bảo ngươi sửa thành một quán ăn đêm vỉa hè vậy hả?!” Bùi Khiêm xụ mặt nói: “Còn tặng quà, có phải ca sĩ cố định còn phải hô một câu “người anh em, lợi hại” hay không vậy!”
Mã Dương sững sờ, lúc này hắn mới nhận ra hình như hôm nay tâm trạng của Bùi Khiêm không đúng lắm.
“Sao vậy, anh Khiêm, quán cà phê internet Netfish sắp có lợi nhuận rồi!”
Vừa nghe thấy hai chữ “lợi nhuận”, Bùi Khiêm cảm thấy Mã Dương này đúng là đang xát muối lên vết thương của mình, càng tức giận hơn.
“Ngươi đó.”
“Lão Mã, may ta phát hiện sớm, nếu không quán cà phê internet Netfish đang tốt đẹp đã bị ngươi phá hỏng rồi!”
“Ngươi làm rối loạn toàn bộ cục diện của ta, bôi tro trát trấu lên hình tượng của Đằng Đạt, rõ chưa hả!”
Lời nói này của Bùi Khiêm vô cùng nghiêm khắc, khiến Mã Dương choáng váng không thôi.
Trước kia chưa từng nhìn thấy anh Khiêm tức giận như vậy!
Làm rối loạn toàn bộ cục diện, bôi tro trát trấu lên hình tượng của Đằng Đạt?
Chết tiệt, đừng có chụp cái mũ này lên trên đầu ta chứ!
Dục vọng sinh tồn của Mã Dương chớp mắt tăng cao, vội vàng kéo Bùi Khiêm đi vào bên trong, tìm một vị trí yên tĩnh không người ở khu sách báo rồi ngồi xuống.
“Anh Khiêm, ngươi đang nói cái gì vậy, ta nghe không hiểu? Nếu ta có làm gì không đúng cứ nói thẳng với ta.”
Cơn giận của Bùi Khiêm vẫn chưa tan.
Nói nhảm, có thể không tức giận sao?
Hắn đã mở thêm hai quán cà phê internet Netfish mới, sắp mở thêm hai quán nữa, tổng cộng năm quán mỗi tháng chung tay lỗ vốn hơn triệu, như vậy tốt biết mấy!
Kết quả bây giờ ngươi biến cửa hàng chính thành dáng vẻ thế này, một khi chuyển lỗ thành lãi, vậy rất có thể sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền!
Trách nhiệm này ngươi gánh vác nổi không!
Đương nhiên, trong lòng Bùi Khiêm nghĩ như vậy, nhưng lại không thể thật sự nói ra.
“Lão Mã, ta nhấn mạnh với ngươi bao nhiêu lần rồi.”
“Mãi mãi không cần đặt doanh thu của quán cà phê internet Netfish ở trên đầu, tiêu chí đầu tiên là xây dựng hình tượng của Đằng Đạt chúng ta.”
“Bây giờ ngươi đã xây dựng hình tượng gì cho ta hả?”
“Quán ăn khuya vỉa hè?”
Mã Dương nhỏ giọng thì thầm: “Không phải quán ăn khuya vỉa hè, đây là phong cách trấn nhỏ bên ven biển châu Âu...”
Bùi Khiêm trừng mắt: “Ngươi còn cứng miệng, trong mắt ta không khác gì quán ăn vỉa hè!”
Mã Dương: “... Được rồi, quán ăn khuya vỉa hè phong cách ven biển châu Âu.”
Bùi Khiêm vẫn xụ mặt như cũ: “Hình tượng của Đằng Đạt chúng ta là thế này sao? Ta không phải nói làm theo phong cách đó không tốt, vấn đề là ngươi từng thấy công ty nào làm cửa hàng trải nghiệm thành chợ bán thức ăn chưa?”
“Ngươi thế này mà gọi là... thả con săn sắt bắt con cá rô sao, ta nhổ, bắt con săn sắt mất con cá rô thì có!”
“Một tháng trời, chỉ vì hai ba trăm nghìn cỏn con mà ảnh hưởng đến hình tượng công ty Đằng Đạt, ngươi biết sau này phải tốn bao nhiên tiền quảng cáo mới có thể bù đắp nổi không?”
Hai người Mã Dương và Trương Nguyên đều thẫn thờ, len lén đưa mắt nhìn nhau, âm thầm giao lưu ánh mắt.
Trương Nguyên: Xong đời, hình như chúng ta gây họa rồi.
Mã Dương: Làm sao đây?
Trương Nguyên: Làm sao ta biết. Anh Mã không phải ngươi là anh em tốt của tổng giám đốc Bùi sao, ngươi nghĩ cách đi.
Mã Dương: Làm sao ta biết... thôi đi ta hỏi thẳng vậy.
Mã Dương và Trương Nguyên trao đổi ánh mắt, thấy Bùi Khiêm đã bớt giận đôi chút, bèn nhỏ giọng hỏi: “Vậy, anh Khiêm, ngươi cảm thấy nên làm sao? Ngươi cứ việc dặn dò, lập tức làm xong!”
Nên làm thế nào?
Ta muốn khiến quán cà phê internet Netfish quay lại dáng vẻ ta đến lần trước, có thể làm được không?
Bùi Khiêm cảm thấy bản thân rất khổ tâm.
Hắn cực khổ lỗ chút tiền bộ dễ lắm sao? Trở tay đã bị làm xáo trộn!
Cuối cùng vẫn là tự bản thân ta đến dọn dẹp tàn cuộc cho các ngươi.
Quan trọng là Bùi Khiêm suy nghĩ một lúc, nhưng vấn đề hiện giờ quả thật không dễ thu dọn.
Khách hàng đều đã đến, chẳng lẽ ra sức đuổi bọn họ về?
Chuyện đó chắc chắn là không thể nào rồi.
Trong đầu Bùi Khiêm nhanh chóng lóe lên một vài ý tưởng.
Dự định ban đầu của hắn là làm một quán thập cẩm có tên "Quán cà phê internet Netfish". Khu quầy bar, thư viện, rạp chiếu phim mini, ăn uống..., tất cả đều xoay quanh chức năng chính là quán cà phê Internet.
Mục đích cuối cùng là để biến quán cà phê internet Netfish thành một quán net không kiếm ra tiền.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ giờ khu bar lại giọng khách át giọng chủ mà hot lên chỉ vì một ca sĩ cố định!
Cứ thế này thì quán cà phê internet Netfish biến thành quán bar Netfish rồi còn gì, vậy sao được.
Điều này hoàn toàn đi ngược với mục đích ban đầu của Bùi Khiêm!
Phải làm sao đây?
Vứt đống bàn bên ngoài quán cà phê Internet đi à?
Không áp dụng quy chế bán rượu được hoa hồng nữa ư?
Hay là không thuê ca sĩ cố định nữa?
Đều không ổn lắm, danh không chính ngôn không thuận.
Vứt bàn đi thì khách bên ngoài ngồi đâu?
Quy chế bán rượu được hoa hồng vừa có lợi cho doanh thu của quán cà phê Internet lại có lợi cho việc kích thích sự tích cực của ca sĩ cố định, lấy cớ gì để hủy bỏ đây?
Những cách làm này đều quá gượng gạo, dễ khiến người ta hoài nghi cũng dễ bị hệ thống cảnh cáo.
Bùi Khiêm suy tư trong chốc lát rồi nói: "Bỏ màn hình đi, bàn ghế bên ngoài đợi bao giờ vắng khách cũng bỏ dần đi, trở về trạng thái ban đầu."
Lòng Mã Dương vẫn đang rỉ máu nhưng thấy sắc mặt Bùi Khiêm bất thiện nên hắn chẳng dám nói gì, chỉ có thể gật đầu.
Bùi Khiêm biết những điều này chỉ là tượng trưng thôi.
Nếu muốn thay đổi mọi việc, mấu chốt là phải giải quyết tận gốc vấn đề!
Bỏ hết bàn ghế bên ngoài, hủy bỏ quy chế bán rượu được hoa hồng thì đã sao?
Đám người kia tới đây để xem Trần Lũy hát cơ mà!