Không có chỗ ngồi thì họ đứng nghe nhạc, đến lúc đó vẫn chẳng giải quyết được vấn đề.
Vậy nên muốn giải quyết vấn đế thì mấu chốt là phải giải quyết Trần Lũy!
Đương nhiên không thể đuổi việc hắn mà phải dùng cách khác.
Giờ còn hai tháng nữa là đến tháng tám, Bùi Khiêm vẫn chưa thể chọn ra nhân viên ưu tú.
Nhưng tục ngữ có câu, "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do", Bùi Khiêm vừa động não đã nghĩ ra một cớ hay.
...
10 giờ, buổi diễn kết thúc.
Trần Lũy cúi người chào khán giả rồi bước xuống sân khấu, dưới sân khấu vẫn còn rất nhiều người đang vỗ tay hoan hô.
Mã Dương, Trương Nguyên và nhân viên phục vụ bắt đầu tiễn khách.
Bùi Khiêm kéo Trần Lũy đến một góc yên tĩnh trong quán cà phê Internet rồi ngồi xuống.
Trần Lũy chưa từng thấy Bùi Khiêm, sau khi nghe hắn tự giới thiệu mới biết hắn chính là"Tổng giám đốc Bùi" mà Mã Dương thường xuyên nhắc tới, Trần Lũy không khỏi hơi rén.
Bùi Khiêm tùy ý hỏi mấy câu về hoàn cảnh của Trần Lũy, biết hắn tốt nghiệp cấp ba xong không đi học nữa, tính cách rất hướng nội, thậm chí có thể nói là hơi tự kỷ.
Mỗi ngày Trần Lũy đều ở nhà chơi nhạc. Một lần tình cờ đi ngang qua quán cà phê internet Netfish, hắn nghe thấy có người đang hát nên mới lấy hết dũng khí ứng tuyển ca sĩ cố định.
Người nhà biết hắn tìm được việc đều rất mừng, dặn dò hắn nhất định phải chăm chỉ làm việc, hòa đồng với đồng nghiệp.
Bùi Khiêm không khỏi cảm thán.
Một nhân viên tốt biết bao!
Đáng tiếc ngươi không thuộc về ta.
Không phải ta không muốn giữ ngươi, mấu chốt là việc ngươi ở lại ảnh hưởng quá lớn đến ta ...
Giờ đang là thời khắc mấu chốt để xây dựng "Liên minh quán net lỗ nặng", nhỡ danh tiếng cửa hàng flagship vang xa, quán cà phê internet Netfish ở những nơi khác cũng hot theo thì chẳng phải xong phim à?
Vậy nên vì tương lai của quán cà phê internet Netfish, ngươi phải đi!
Trong nội tâm Bùi Khiêm chợt lóe lên rất nhiều suy nghĩ nhưng hắn không thể hiện ra mặt, chỉ có nụ cười càng lúc càng sâu hơn.
"Từ nhỏ đến lớn ngươi đều ở Kinh Châu, không muốn ra ngoài ngắm nhìn thế giới sao?"
"Nếu thực sự muốn theo đuổi giấc mộng âm nhạc, ta thấy ngươi nên đi Ma Đô Đế Đô, đó mới là nơi để thực hiện ước mơ."
Lời nói của Bùi Khiêm tràn ngập mê hoặc.
Trần Lũy sửng sốt: "Ma Đô Đế Đô? Ta, ta không được, cách nhà xa quá, có lẽ cha mẹ ta sẽ không đồng ý đâu. Hơn nữa ta nghe nói chi phí sinh hoạt ở Ma đô Đế Đô cao lắm, ta sợ chết đói mất."
Bùi Khiêm mỉm cười lắc đầu: "Không không không, ngươi đánh giá bản thân quá thấp rồi."
"Ngươi không biết mình hát hay đến mức nào đâu! Với trình độ của ngươi, ngươi chỉ cần cất giọng đã là vũ khí sát thương trên diện rộng rồi, ngươi có biết có bao lỗ tai của các cô gái nguyện mang thai vì ngươi không!"
"Vậy nên ngươi đừng coi thường bản thân. Ở thành phố lớn ngươi mới có cơ hội phát triển tốt hơn. Đến lúc đó áo gấm về làng, trở lại Kinh Châu khiến những người bạn từng xem thường ngươi sáng mắt ra, để họ có gato cũng chẳng gato nổi!"
Lời của Bùi Khiêm vẫn có hiệu quả vì hắn thấy trong mắt Trần Lũy lóe lên tia sáng.
Trong lòng Bùi Khiêm mừng thầm, haha ta đoán đúng rồi.
Một kẻ "quái thai" tính cách hướng nội, ngoại hình cũng không quá nổi bật, tốt nghiệp cấp ba xong liền bỏ học ở nhà chắc chắn từ trước tới nay luôn phải chịu đựng áp lực từ mọi phía.
Bất kể là cha mẹ, bạn học hay cha mẹ bạn bè có lẽ đều thường xuyên lấy Trần Lũy làm ví dụ xấu.
Hát hay thì sao? Đô thị loại II như Kinh Châu căn bản không có sân khấu tốt cho hắn thể hiện.
Dù sao Trần Lũy cũng là một người vô cùng khát khao được công nhận.
Vậy nên khi nghe thấy viễn cảnh mà Bùi Khiêm miêu tả, rõ ràng Trần Lũy cũng bị thuyết phục.
Ai không muốn đến thành phố lớn chứ?
Bùi Khiêm thoáng dừng lại một chút, không phải hắn đang đợi Trần Lũy ấp ủ cảm xúc mà hắn đang hỏi hệ thống rốt cuộc mình có thể dùng cách gì để giúp đỡ Trần Lũy.
Hiện tại điều duy nhất do dự Trần Lũy chính là tiền.
Quán cà phê Internet có hoa hồng rất cao, hơn nữa còn có rất nhiều fan yêu mến hắn. Đây là vùng an toàn của Trần Lũy, hắn không muốn ra khỏi đó.
Đến Đế Đô Ma Đô, chưa nói đến việc phải bắt đầu lại từ đầu ở một nơi xa lạ, chỉ riêng chi phí ăn ở sinh hoạt, Trần Lũy cũng không đủ khả năng chi trả rồi.
Dù sao đến đó, hắn sẽ không còn thu nhập nữa.
Vậy nên Bùi Khiêm phải giúp Trần Lũy giải quyết nỗi lo về tương lai thì hắn mới có thể an tâm rời đi.
Mấy phương án Bùi Khiêm lặng lẽ thầm hỏi hệ thống đều bị phủ định hết.
Ví dụ như Bùi Khiêm muốn khuyên Trần Lũy nghỉ việc rồi lấy danh nghĩa công ty cung cấp tiền sinh hoạt cho hắn để hắn đến thành phố lớn tự do theo đuổi ước mơ của mình nhưng hệ thống không đồng ý vì nếu vậy, Trần Lũy không còn là nhân viên của Đằng Đạt nữa rồi, chi phí này rõ ràng không cần thiết.
Giờ Bùi Khiêm không thể sa thải Trần Lũy vì Trần Lũy chẳng những không phạm sai lầm mà còn rất hữu ích đối với quán cà phê Internet, chẳng có lý do gì để đuổi việc hắn cả.
Nếu muốn tiêu tiền cho Trần Lũy thì phải thỏa mãn hai điều kiện, thứ nhất, Trần Lũy phải là nhân viên của Đằng Đạt; thứ hai, chi tiền cho Trần Lũy phải hợp tình hợp lý, nằm trong phạm vi cần thiết.
Còn một trường hợp nữa là có thể đầu tư một triệu cho Trần Lũy như Hoàng Tư Bác.
Nhưng giờ Bùi Khiêm cũng không dám mạo hiểm kiểu ấy nữa. Trần Lũy là người có bản lĩnh thực sự, nếu đầu tư cho hắn một triệu, có quỷ mới biết hắn có thể gây ra sóng to gió lớn gì!
Thế nên Bùi Khiêm hy vọng chỉ cần đảm đảm cuộc sống cơ bản của Trần Lũy còn những khoản khác, một phân tiền hắn cũng không chi.
Hơn nữa chắc chắn phải lấy tiền từ quỹ hệ thống vì Bùi Khiêm làm gì có tiền.
Nhưng vấn đề này cũng không làm khó được đầu óc thông minh của tổng giám đốc Bùi, hắn thoáng suy tư rồi nói: "Nếu ngươi muốn đến thành phố lớn như Ma Đô để tiếp tục theo đuổi giấc mơ âm nhạc của mình thì ta có thể giúp ngươi."