Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 228 - Chương 228. Thật Sự Không Cần Đâu!

Chương 228. Thật sự không cần đâu!
Chương 228. Thật sự không cần đâu!

"Phòng làm việc Phi Hoàng trực thuộc Đằng Đạt ở Ma Đô. Ta có thể điều ngươi sang phòng làm việc Phi Hoàng, đến lúc đó đơn giản chỉ cần bảo họ sắp xếp nơi ăn chốn ở cho một người là được. Ở đó ngươi chỉ mang danh nên có thể yên tâm theo đuổi giấc mộng âm nhạc của mình, ngươi cảm thấy thế nào?"

Trần Lũy hơi rối rắm.

Một bên là cuộc sống hạnh phúc trước mắt, một bên là giấc mơ nơi phương xa.

"Tổng giám đốc Bùi, để ta... suy nghĩ một lát đã."

Ngày hôm sau.

Màn hình hiển thị trong quán cà phê Internet không còn nữa, bàn ghế bên ngoài cũng bị bỏ bớt. Thoạt nhìn quán không giống một cửa hàng đắt khách mà quạnh quẽ hơn hẳn.

Buổi tối khán giả vẫn rất đông nhưng ai cũng nhận thấy hình như Trần Lũy hơi mất tập trung.

"Ngoài đình nghỉ chân/ Ven đường xưa / Cỏ xanh ngát trời…"

"Hỏi người lần này đi bao lâu mới về / Đến lúc đi chớ chần chừ…"

Trần Lũy vẫn hát hết bài này lại đến bài khác như trước, hắn chỉ lẳng lặng hát mà chẳng nói gì cả.

Nhưng fan dưới sân khấu vẫn nghe ra tâm sự trong giọng hát của hắn.

"Lạ ghê, sao tối nay hình như toàn mấy bài hát về chia ly vậy?"

"Phải đó, tự dưng buồn ghê…"

"Ta tặng thêm hai ly Aurora."

"Nhắc mới nhớ, sao không thấy màn hình hiển thị nữa nhỉ."

"Chẳng biết nhưng không thấy thì thôi, chủ yếu là đến để ủng hộ Trần Lũy chứ có phải làm màu đâu."

Mọi người vừa uống rượu vừa nói chuyện như bình thường nhưng chẳng hiểu sao cứ có cảm giác bầu không khí hôm nay sai sai.

Trần Lũy hát thêm một bài rồi ngưng, hắn hắng giọng vào mic nói mấy câu hơi buồn.

"Hôm nay ta nói với mọi người một chuyện. Từ mai ta sẽ không hát ở đây nữa."

Dưới sân khấu đột nhiên nhốn nháo.

"Không phải như mọi người nghĩ đâu. Ta rất thích hát ở đây, cũng rất thích hát cho mọi người nghe. Giám đốc Mã của quán cà phê Internet Netfish cũng rất muốn ta ở lại, vả lại trước giờ mọi người đều rất nhiệt tình, tặng ta rất nhiều quà, ta vô cùng cảm động."

"Ta rời đi là vì ông chủ lớn của quán cà phê Internet Netfish rất thích ca khúc của ta, muốn đưa ta đến Ma Đô tiếp tục theo đuổi giấc mơ âm nhạc của mình. Hắn sẽ phụ trách nơi ăn chốn ở của ta trong suốt thời gian đó."

"Ta rất thích hát cho mọi người nghe nhưng ta cũng rất trân trọng cơ hội này, ta hy vọng có thể rời khỏi Kinh Châu để đến Ma Đô…"

Trần Lũy nói rồi bất giác nước mắt lưng tròng.

"Ra là vậy, chuyện tốt mà!"

"Tuy rất tiếc nhưng vẫn ủng hộ việc ngươi theo đuổi giấc mơ của mình!"

"Nếu ở Ma Đô không như ý nhất định phải trở về nha, đây mãi là nhà của ngươi!"

"Hu hu hu, buồn ghê… Tặng thêm mười ly Aurora đi, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió…"

Bầu không khí thương cảm bỗng chốc bao trùm phía dưới sân khấu.

Rất nhiều người tặng rượu cho Trần Lũy tại quầy bar, có không ít em gái bật khóc, cầm khăn giấy khẽ chấm nước mắt.

Bùi Khiêm lẳng lặng đứng trong góc, cảm thán trong lòng.

Ta đúng là một kẻ xấu xa…

Nhưng hết cách rồi người anh em ạ, ngươi ưu tú quá, không hợp ở lại đây đâu…

Trong một góc hẻo lánh trên tầng hai, Mã Dương đang khóc lóc thảm thiết.

"Cây rụng tiền của ta, ahuhuhuhu…"

Trương Nguyên bên cạnh vừa đưa khăn giấy vừa an ủi: "Giám đốc Mã, chúng ta làm theo sắp xếp của tổng giám đốc Bùi thôi mà… Không sao không sao, chúng ta tuyển ca sĩ cố định mới… Giám đốc Mã, chúng ta vẫn còn cơ hội biến lỗ thành lãi mà, vẫn còn…"

Nhưng Mã Dương hoàn toàn không được an ủi mà vẫn nước mắt nước mũi ròng ròng.

"Vì sao, rõ ràng sắp biến lỗ thành lãi rồi mà…"

"Ta cảm thấy không thể tìm được ca sĩ cố định nào như Trần Lũy đâu…"

Tuy Mã Dương không nghe ra được hắn hát hay hay dở nhưng qua mấy ngày quan sát, đại khái hắn cũng hiểu ca sĩ cố định bình thường không sánh được với trình độ của Trần Lũy đâu, tuyển người khác cũng chẳng có ai được chào đón như Trần Lũy cả.

Thực ra đến giờ quán cà phê Internet Netfish có thể thấy được lợi nhuận đều nhờ cả vào Trần Lũy đấy chứ. Hắn hát hay nên hút fan, tối nào khán giả cũng đến tặng rượu tặng nước, gia tăng doanh thu cho quán cà phê Internet.

Nếu Trần Lũy đi thật, ca sĩ khác cùng lắm cũng chỉ ngang trình Trương Nguyên thôi, đại khái có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.

Bùi Khiêm im lặng lên tầng, thấy Mã Dương khóc lóc thảm thiết, hắn cũng không đành lòng.

Chuyện này khiến Mã Dương buồn vậy sao?

Tuy lúc đầu hắn có hơi giận Mã Dương nhưng giờ việc Trần Lũy sẽ đi đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi nên Bùi Khiêm cũng chẳng giận nữa.

Bùi Khiêm đưa một túi khăn giấy sang: "Lão Mã, không sao đâu. Trần Lũy là nhân tài, để hắn ở quán cà phê Internet Netfish thì lãng phí tài năng quá, nếu ngươi thật sự cảm thấy mình là Bá Lạc của hắn thì nên chúc phúc cho hắn."

Mã Dương xì mũi: "Anh Khiêm, ta đâu có buồn vì chuyện này, chủ yếu là ta cảm thấy khó khăn lắm quán cà phê Internet Netfish mới có cơ hội kiếm tiền cho ngươi mà giờ lại mất rồi, ta đang buồn thay ngươi thôi…"

Bùi Khiêm cảm động, xem kìa, chỉ có anh em thương ta thôi!

Nhưng hình như Mã Dương có tinh thần trách nhiệm cao như vậy cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.

Chắc lần này chỉ là việc ngoài ý muốn thôi, do Mã Dương may mắn nên tự dưng vớ được Trần Lũy, nếu không cũng chẳng nhiều chuyện đến thế.

Nên suy cho cùng, người anh em này vẫn rất đáng tin!

Bùi Khiêm vỗ vai Mã Dương: "Lão Mã, ta đã bảo ngươi bao lần rồi, ngươi phụ trách quán cà phê Internet Netfish thì đừng chỉ nghĩ đến việc làm sao để kiếm tiền! Điều quan trọng là ngươi phải thay ta giữ gìn cánh cửa thể hiện hình tượng Đằng Đạt này, ngươi hiểu chưa?"

"Lần này sai lầm mà ngươi phạm phải cũng vậy, vì chút lợi nhỏ mà hi sinh cả hình tượng quán cà phê Internet, thế là không được!"

Mã Dương gật đầu: "Vâng anh Khiêm, ta biết rồi, lần sau ta sẽ chú ý."

Bùi Khiêm rất hài lòng: "Ừm được rồi, đi, chúng ta đi tiễn Trần Lũy."

Tầng một quán cà phê Internet Netfish, phần trình diễn của Trần Lũy đã đến hồi kết nhưng đa số khán giả đều không muốn đi, Trần Lũy lại hát thêm hai ba bài.

Hết chương 228.
Bình Luận (0)
Comment