Cuối cùng mọi người vây quanh Trần Lũy đi ra cửa quán cà phê Internet, nhiều cô gái khóc trôi cả lớp makeup, ai nấy đều làm như sắp sinh ly tử biệt đến nơi vậy.
Bùi Khiêm nhủ thầm trong lòng, bao giờ ta mới được đối xử như vậy nhỉ…
Mã Dương cũng khóc như mưa, hắn bước tới tạm biệt Trần Lũy rồi chúc hắn thượng lộ bình an.
Vốn dĩ hốc mắt Trần Lũy chỉ phiếm hồng nhưng trông thấy dáng vẻ của Mã Dương, hắn bỗng không kìm nổi cảm xúc mà cảm động tột cùng.
Bùi Khiêm thấy hơi ba chấm bởi hắn biết Mã Dương khóc vì mất đi một cây rụng tiền là chính chứ chẳng có tình cảm sâu đậm gì với Trần Lũy đâu…
Nhưng Trần Lũy nào biết, hắn còn cảm thấy giám đốc Mã có ơn nặng như núi với mình nhưng mình chưa thể báo đáp.
Làm khổ nhau tới mười một giờ đêm, cuối cùng đa số mọi người cũng tàn cuộc.
Bùi Khiêm gọi riêng Trần Lũy sang một bên, đưa cho hắn một số điện thoại.
"Đến Ma Đô cứ tìm người này. Hắn tên Hoàng Tư Bác, là người phụ trách phòng làm việc Phi Hoàng. Đến lúc đó ngươi không cần bận tâm gì cả, hắn sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Bùi Khiêm đã gọi điện báo trước với Hoàng Tư Bác rồi, tóm lại Trần Lũy đến đó thì mọi vấn đề về nơi ăn chốn ở đều do Hoàng Tư Bác lo hết, Trần Lũy thích làm gì thì làm. Bùi Khiêm cân nhắc, cùng lắm hắn cũng chỉ hát ca khúc chủ đề cho phim tài liệu thôi mà, chẳng gây ra được sóng gió gì đâu.
Với lại phóng sự của Hoàng Tư Bác cũng kiếm được tiền nhờ điều này. Nó cũng nằm trong tính toán của Bùi Khiêm, tổn thất sẽ ít hơn việc giữ Trần Lũy lại quán cà phê Internet Netfish.
"Cảm ơn tổng giám đốc Bùi đã đề bạt."
"Ta sẽ nhớ kỹ công ơn của giám đốc Mã và tổng giám đốc Bùi, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp!" Trần Lũy giữ tay Bùi Khiêm, cảm động tột cùng.
"Thật sự không cần đâu." Ánh mắt Bùi Khiêm vô cùng chân thành, có thể thấy được câu này xuất phát từ tận đáy lòng hắn.
Lên xe rời khỏi quán cà phê Internet Netfish, Bùi Khiêm thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự mỗi bước đều hú hồn.
Ta khổ quá mà!
Bùi Khiêm nhớ lại chuyện hôm nay, mình mà phát hiện muộn một hai tuần thôi là có khi không cứu vãn nổi mọi chuyện nữa rồi. Đến lúc đó chẳng những quán cà phê Internet Netfish có chuyện mà những dự án khác cũng công cốc!
"May mà mọi việc đều nằm trong kế hoạch của mình nên vẫn thành công dù cách xa ngàn dặm. Dẹp yên lão Mã là giải quyết được tai họa ngầm rồi, thật xứng đáng là một cách giải quyết hoàn hảo."
"Ta quả là thiên tài!"
Bùi Khiêm lo Mã Dương sẽ bị đả kích vì chuyện này mà không gượng dậy nổi nên cuối cùng hắn đã hứa hẹn với Mã Dương.
Đương nhiên lời Bùi Khiêm cũng chỉ nửa thật nửa giả, hơn nữa những lời hứa hẹn của hắn khác hẳn với mấy ông chủ khác.
Những lời hứa hẹn của mấy ông chủ khác toàn là lừa người nhưng Bùi Khiêm thì khác, hắn định làm vậy thật.
Cách làm của Mã Dương đã nhắc nhở Bùi Khiêm, khiến hắn liên tưởng đến mảng livestream.
Bùi Khiêm biết rõ trong vòng mấy năm tới, livestream sẽ nhanh chóng trở thành trào lưu. Các nền tảng livestream bắt đầu đại chiến, thay đổi cách sống của con người một cách sâu sắc.
Nhưng ai nói trào lưu thì chắc chắn kiếm ra tiền?
Chọn đúng trào lưu quả thật có thể tạo nên một đế quốc thương nghiệp khổng lồ nhưng khả năng cao cũng sẽ bị thiêu thành tro bụi, chẳng còn đường lui trong cuộc chiến đốt tiền.
Dù sao người khác cũng không mù, ngươi có thể thấy được trào lưu thì người ta cũng có thể.
Trong thời đại internet, muốn biết ai là người cuối cùng có thể dẫn đầu xu hướng thì phải xem ai nhiều tiền hơn.
Rất nhiều công ty đốt hàng trăm triệu, Bùi Khiêm tự hỏi hắn không tiếc đốt tiền nhưng quan trọng là tạm thời Đằng Đạt không có nhiều tiền cho hắn đốt.
Nhưng dù nói thế nào thì có thể lỗ là được!
Bùi Khiêm biết rất nhiều ví dụ liên tục thua lỗ kinh điển:
Xe đạp công cộng Tiểu Hoàng;
Hãng đặt xe DiDi;
Hãng ship đồ ăn Meituan;
Nền tảng live stream Panda;
JD Logistics…
Đây chẳng phải đều là những ví dụ điển hình về việc liên tục thua lỗ hay sao!
Bùi Khiêm cảm thấy chỉ cần mình làm đại một cái cũng có thể lỗ liên tục, lỗ bền vững rồi dùng tiền của hệ thống để đổ vào thôi, vậy chẳng phải tốt quá sao?
Trước đó Bùi Khiêm chưa từng dấn thân vào mấy lĩnh vực này, quan trọng là vì mấy lĩnh vực này cần rất nhiều tiền, không có chút của cải thì còn chẳng làm nổi thùng rỗng chứ nói chi đến việc kinh doanh.
Nhưng giai đoạn này Bùi Khiêm phát hiện mục tiêu thua lỗ của mình dần nhảy lên hàng chục triệu rồi, đương nhiên hắn có thể lên kế hoạch cho mục tiêu tương tự trong chu kỳ tương lai.
Nhưng cụ thể phải làm thế nào thì phải suy nghĩ kỹ càng đã.
Hệ thống đã có quy tắc, đến hạn có sản phẩm chưa hoàn thành thì sẽ dời hạn kết toán.
Lỡ Bùi Khiêm chọn bừa một lĩnh vực nào đó, sản phẩm mới làm được một nửa vốn đã đứt đoán, muốn kết toán cũng không được, tiền cũng tiêu hết thì chẳng khó xử à.
Nếu hai chu kỳ này có thể thuận lợi thua lỗ thì tạm thời không cần dấn thân vào mấy lĩnh vực đó.
Nhỡ lại ma xui quỷ khiến mà lời nữa…
Thì tổng giám đốc Bùi sẽ phải đặt chân vào con đường vung tiền một đi không trở lại.
Mà trong rất nhiều lựa chọn, rõ ràng livestream là một lựa chọn không tồi. Bùi Khiêm thấy Mã Dương buồn bã như vậy nên muốn an ủi hắn một chút bằng cách ném luôn chức CEO livestream Netfish cho hắn.
Vừa hay có thể nói điểm mấu chốt của livestream Netfish bắt nguồn từ màn hình hiển thị trong quán cà phê Internet Netfish của Mã Dương.
……
Ngày 3/6.
Hai quán cà phê Internet Netfish khác cũng đã khai trương.
Bùi Khiêm vẫn đích thân ghé quán để tận mắt nhìn thấy cảnh cả hai quán đều vắng tanh vắng ngắt, vậy hắn mới yên tâm.
Mã Dương và Trương Nguyên cũng có mặt, có điều trong mắt Mã Dương còn hơi hoang mang lại vương chút sầu muộn.
Bùi Khiêm im lặng kéo Trương Nguyên sang một bên.
"Ta cảm thấy trạng thái này của lão Mã không khả quan lắm."
Trương Nguyên thành thật đáp: "Không sao đâu tổng giám đốc Bùi, anh Mã tạm thời mất mục tiêu xíu thôi, thỉnh thoảng hơi chán đời nhưng không ăn thiếu miếng cơm nào đâu, còn ăn nhiều hơn ấy."