Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 230 - Chương 230. Khơi Dậy Ngọn Lửa Nhiệt Tình Của Lão Mã (2)

Chương 230. Khơi dậy ngọn lửa nhiệt tình của Lão Mã (2)
Chương 230. Khơi dậy ngọn lửa nhiệt tình của Lão Mã (2)

Bùi Khiêm cảm thán trong lòng, quả nhiên không hổ là lão Mã, tố chất tâm lý thật sự quá cứng, gặp đả kích nặng nề như vậy cũng không bỏ thìa cơm nào.

"Bên cửa hàng chính thế nào?"

Trương Nguyên đáp: "Vẫn vậy thôi."

"Sau khi Trần Lũy đi, chúng ta đã tìm một ca sĩ cố định mới. Thỉnh thoảng vẫn có người tặng rượu nhưng lượng người giảm dần rồi."

"Vẫn có tiền hoa hồng, doanh thu khá hơn hồi đầu một chút nhưng muốn chuyển lỗ thành lãi… thì còn xa."

Bùi Khiêm gật đầu, hắn yên tâm rồi.

Chỉ cần đừng chuyển lỗ thành lãi là được.

Nhưng vậy mà doanh thu lại khá hơn hồi đầu một chút, điều này chứng tỏ hình thức bán rượu được hoa hồng thật sự hữu ích, có thể kiếm ra chút tiền nên chung quy nó vẫn là một mối nguy nhỏ.

Nhìn Mã Dương mặt ủ mày chau, mặt đã dài nay còn dài hơn, bỗng Bùi Khiêm có một ý tưởng.

Liệu có thể nghĩ ra một cách vừa giải quyết chuyện bán rượu được hoa hồng của quán cà phê Internet Netfish lại giúp Mã Dương tìm được việc mới để làm, phấn chấn trở lại không nhỉ?

Trong đầu Bùi Khiêm nhanh chóng lóe lên một ý tưởng.

Trong số mấy ví dụ thua lỗ kinh điển kia có mấy cái cần tới hàng trăm triệu tiền vốn nên tạm thời không làm được nhưng cũng có mấy cái chẳng cần nhiều vốn ban đầu.

Ví dụ…

Giao đồ ăn!

Bùi Khiêm chú ý tới cửa hàng trưởng của quán cà phê Internet Netfish là một đầu bếp.

Lúc trước khi chọn cửa hàng trưởng, ngoài bốn nhân viên phục vụ còn có một đầu bếp giơ tay, thế là hắn được chọn làm cửa hàng trưởng luôn.

Trùng hợp ghê!

"Trương Nguyên, ngươi gọi cửa hàng trưởng quán này với Mã Dương lại đây, ta có việc mới giao cho mọi người."

Bốn người ngồi ở khu cafe.

Mã Dương và Trương Nguyên thấy riết thành quen, đầu bếp mới được thăng chức lên làm cửa hàng trưởng kia vẫn chưa quen với thân phận mới nên có vẻ hơi bất an, đứng ngồi không yên.

"Không biết nên xưng hô thế nào với cửa hàng trưởng đây?" Bùi Khiêm hỏi.

Hắn thật sự không để ý tới tên của mấy cửa hàng trưởng, dù sao đều là công cụ hình người cả, tên gì đâu quan trọng.

Thật ra nếu xét từ góc độ khác thì đó cũng là một chuyện tốt, biết tên của công cụ hình người phần lớn là do người đó làm việc quá xuất sắc. Đối với Bùi Khiêm, đây không phải tin tốt…

Đầu bếp mới được thăng chức lên làm cửa hàng trưởng trông tầm bốn mươi tuổi, không béo như người trung niên bình thường mà vẫn duy trì được vóc dáng, da dẻ cũng khá tốt.

Nghe tổng giám đốc Bùi hỏi, cửa hàng trưởng vội đáp: "Ta tên Lâm Xán Vinh."

Bùi Khiêm gật đầu, chỉ nhớ hắn họ Lâm.

"Lão Mã, nghe nói hình như gần đâu ngươi hơi mất mục tiêu."

"Không sao, ta có một nhiệm vụ mới rất quan trọng giao cho ngươi đây!

"Đây sẽ là một bước tiến trong việc mở rộng quán cà phê Internet Netfish của chúng ta, là một khâu quan trọng trong bố cục của đế quốc thương nghiệp Đằng Đạt."

"Ngươi có lòng tin sẽ làm tốt không?"

Bùi Khiêm nhìn Mã Dương, ánh mắt ngập tràn sự khích lệ.

Mã Dương bỗng phấn chấn hẳn: "Anh Khiêm, ngươi cứ nói! Ta còn đang lo tài hoa của ta không có chỗ dùng đây!"

Bùi Khiêm gật đầu, quả nhiên chỉ cần một nhiệm vụ đơn giản là có thể khơi dậy ngọn lửa phấn chấn trong lòng Mã Dương rồi.

"Chúng ta… phải tiến quân vào ngành ẩm thực!"

Ba người Mã Dương, Trương Nguyên, Lâm Xán Vinh đưa mắt nhìn nhau.

Tiến quân vào ngành ẩm thực?

Thật ra đã đặt một chân vào rồi, chính là quán cà phê Internet Netfish này đây.

Quán cà phê Internet Netfish có bán đồ ăn, trên thực đơn "mặt trước là rượu ngoại, mặt sau là mấy món nhà làm."

Công việc trước đó của đầu bếp Lâm ở cửa hàng chính của quán cà phê Internet Netfish chính là mỗi ngày lên mạng, à không, làm món cho khách.

Nhưng khách của quán cà phê Internet Netfish trước đó vốn không ai gọi món nên đầu bếp Lâm luôn trong trạng thái rảnh rỗi.

Giờ còn định tiến thêm một bước nữa?

Mọi người đều thấy khó hiểu, nhất là Lâm Xán Vinh, trong mắt hắn lộ rõ vẻ mờ mịt.

Người khác không rõ tình hình ăn uống trong quán cà phê Internet Netfish chứ hắn thì quá rõ.

Căn bản là chẳng có việc để làm ấy!

Mỗi ngày từ khi vào làm đến lúc tan ca, thực sự không làm được quá mười món.

Ngẫm lại cũng rất bình thường, một nơi vô cùng phong cách và thời thượng như quán cà phê Internet Netfish, ai lại chọn món nhà làm ở đây?

Em gái xinh xắn bàn bên chọn một ly cocktail đẹp mắt, vừa chậm rãi thưởng thức vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, selfie một bức là có thể làm màu trong vòng bạn bè rồi.

Kết quả mấy chàng trai bàn bên lại ôm đĩa trứng xào cà chua nhai nhóp nhép?

Không ổn!

Nếu gọi món thật, mùi thức ăn sẽ bay khắp khu cafe, có lẽ sẽ bị ánh mắt những người xung quanh giết chết một trăm lần.

Nên từ đầu chẳng ai gọi món cả, công việc mỗi ngày của đầu bếp Lâm chính là đứng gác trong bếp, rảnh muốn chết.

Sau này tình hình ổn hơn một chút.

Bùi Khiêm đảm bảo sinh hoạt cơ bản cho nhân viên nên quán cà phê Internet Netfish sẽ cung cấp bữa trưa cho nhân viên, vì vậy mỗi trưa đầu bếp Lâm đều khá bận rộn.

Nhưng vẫn rất nhàn rỗi vì quán cà phê Internet Netfish đã có thêm hai đầu bếp…

Cường độ làm việc thế này so với quán ăn bình thường cứ như đang nghỉ.

Nên từ trước tới giờ, mảng thức ăn của quán cà phê Internet Netfish vốn luôn trong trạng thái có cũng được mà không có cũng không sao.

Chẳng những không có lãi mà đến doanh số cũng chẳng được bao nhiêu.

Thậm chí còn có xu hướng phát triển thành nhà ăn của nhân viên Đằng Đạt.

Thế mà còn muốn tiến thêm bước nữa? E là lỗ tụt quần mất.

Đầu bếp Lâm không hiểu nổi rốt cuộc có thể tiến thêm bước nữa kiểu gì.

Ba người giương mắt nhìn Bùi Khiêm, im lặng chờ cao kiến.

Bùi Khiêm khẽ ho hai tiếng rồi nghiêm túc nói: "Tục ngữ có câu thực sắc tính dã. Ăn uống là ngành liên quan mật thiết đến cuộc sống con người, không bao giờ lỗi thời. Đến giờ, món ăn quán cà phê Internet Netfish đưa ra đều bổ dưỡng thơm ngon, tràn ngập hơi thở cuộc sống nên được rất nhiều người yêu thích."

"Nên ta muốn tiến thêm một bước, phát huy uy thế này để những ai không thể đến quán cà phê Internet Netfish ăn các món thơm ngon này có thể hưởng thụ một cách tiện lợi mà không cần ra khỏi cửa!"

Hết chương 230.
Bình Luận (0)
Comment