Nhiệt tình trong mắt Mã Dương dần biến mất, hắn hơi mù mịt nhìn về phía Bùi Khiêm: "Anh Khiêm, nói cả buổi thì ra anh muốn để quán cà phê Internet Netfish kiêm luôn mảng giao đồ ăn?"
"Vậy ngươi nói phức tạp thế làm gì, nói thẳng ra là sau này quán cà phê Internet Netfish cung cấp dịch vụ giao hàng là được rồi còn gì…"
Hử? Thằng nhóc này có khả năng tiếp thu cao đấy, đúng là giao hàng…
Nhưng không phải giao hàng thông thường!
Bùi Khiêm tỏ vẻ nghiêm túc: "Lão Mã, thái độ của ngươi vậy là không đúng."
"Cùng là hát nhưng ngươi hát là ca tụng cái chết, còn Trần Lũy hát lại là âm thanh thiên nhiên, giống nhau được chắc?"
"Chuyện gì cũng phải làm đến cùng, đó đều là khởi nguồn cho một sản nghiệp vĩ đại!"
"Ngươi nghĩ đi, tương lai muốn đưa đế quốc giao đồ ăn của chúng ta ra khỏi Kinh Châu, đến các thành phố lớn trong nước, thay đổi rõ rệt cách sống của mọi người, chẳng lẽ đây chỉ đơn giản là bán takeaway thôi sao?"
"Hành trình vạn dặm đều bắt đầu từ bước đầu tiên, giờ chúng ta phải bước ra bước đầu tiên quan trọng!"
Nghe Bùi Khiêm nói vậy, biểu cảm của ba người Mã Dương, Trương Nguyên, Lâm Xán Vinh chuyển từ phản đối thành hoàn toàn tỉnh ngộ rồi nhanh chóng tiếp thu.
Lâm Xán Vinh không khỏi cảm thán.
Quả nhiên đây chính là sự khác biệt về lề lối!
Tổng giám đốc Bùi đã nghĩ từ mặt takeaway đơn giản đến đế quốc thương nghiệp tương lai, còn muốn takeaway phổ biến rồi sẽ thay đổi cực lớn cách sống của mọi người…
Đúng là nhìn xa trông rộng!
Khó trách người ta còn trẻ đã làm tổng giám đốc, chỉ có thể nói đây chính là số trời!
Mã Dương cũng thay đổi thái độ phản đối trước đó, hứng thú của hắn lại được Bùi Khiêm khơi dậy.
"Anh Khiêm, vậy ngươi mau nói xem chúng ta phải làm thế nào?"
"Phát triển website giao hàng thì sao? Hợp tác với doanh nhân thành phố Kinh Châu, xây dựng nền tảng giao hàng online?"
Mã Dương và Trương Nguyên liên tục đưa ra nhiều ý tưởng, Lâm Xán Vinh cũng bổ sung ý kiến.
Bùi Khiêm chỉ cười không nói.
Mấy người Mã Dương đưa ra đề nghị như vậy cũng chẳng lạ gì.
Năm 2010 chính là năm internet PC bước vào giai đoạn cuối, chuyển sang giai đoạn đầu phát triển của internet di động.
Theo trí nhớ Bùi Khiêm, 74.5% người online bằng điện thoại đã chính thức vượt qua 70.6% online bằng máy tính nhưng đó là chuyện của hai năm sau.
Ở thế giới này, do ngành điện thoại phát triển nhanh hơn trong ký ức nên giờ là thời đại của internet di động rồi.
Nhưng đến giờ dịch vụ đặt đồ ăn online vẫn chưa bị các tập đoàn lớn xâu xé vì họ đang để ý tới một trào lưu khác chính là mua theo nhóm.
Bắt đầu từ mùa xuân năm 2010, các startup trong nước thấy hình thức mua theo nhóm nổi lên rồi dẫn đến "đại chiến trăm nhóm", "đại chiến nghìn nhóm". Gần như mỗi ngày đều có thêm mười công ty mua theo nhóm.
Trong tình hình mua theo nhóm lên ngôi như vậy, giao đồ ăn có phần bị xem nhẹ, một hai năm sau nước lên thuyền mới lên theo, takeaway sẽ trở thành miếng bánh thơm ngon trong mắt tư bản.
Nhưng dù nói thế nào thì giờ đã có nhiều quán ăn cung cấp dịch vụ takeaway rồi, có điều đều gọi món bằng cách vô cùng nguyên thủy là gọi điện thoại đến cửa hàng. Cách này tồn tại rất nhiều vấn đề, chẳng những không đảm bảo thời gian mà còn có thể giao nhầm đơn.
Vậy nên xây dựng một nền tảng tập hợp tất cả sản phẩm của các doanh nghiệp để khách dễ đặt đồ ăn online, sau đó nền tảng sẽ được chia hoa hồng, đây chính là cách nghĩ của người bình thường.
Nhưng rõ ràng Bùi Khiêm không định làm thế.
"Các ngươi đều quá nóng vội rồi."
"Ăn phải ăn từng miếng, đi phải đi từng bước. Bây giờ vốn dĩ mọi người đều chưa hình thành thói quen này, quán cà phê Internet Netfish của chúng ta không có thương hiệu ăn uống độc lập cũng chẳng có danh tiếng. Dù tạo được trang web thì tuyên truyền kiểu gì? Đảm bảo hiệu quả mà chúng ta muốn bằng cách nào?"
"Huống chi vấn đề lớn nhất của ngành này không chỉ là quảng bá và chiếm lĩnh thị trường mà còn là giám sát. Ăn uống là chuyện lớn, mấy quán ăn ven đường đầy ruồi nhặng gia nhập trang web rồi kết quả là không chú ý tới vệ sinh để khách hàng ăn vào xảy ra vấn đề, chúng ta là nền tảng cũng có trách nhiệm!"
"Tạo ra một nền tảng nghĩ thì đơn giản, nhưng mọi người có từng nghĩ đến chuyện giải quyết mấy vấn đề này thế nào không?"
Bùi Khiêm hỏi ngược mấy câu khiến đám Mã Dương á khẩu.
Cũng đúng, hình như suy nghĩ này hơi xa vời, không thiết thực lắm.
Nhưng… không làm thế thì làm thế nào?
Mọi người nhìn về phía Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm mỉm cười: "Rất đơn giản, chúng ta cứ bước từng bước thôi."
"Bước đầu tiên là xây dựng một thương hiệu ăn uống thật tốt, làm một app đặt đồ ăn online thật đơn giản nhưng chỉ có thể chọn món của chúng ta thôi."
"Đầu bếp của chúng ta là đỉnh nhất, món ăn cũng sạch sẽ tươi mới, chắc chắn sẽ không có vấn đề đâu."
"Trực tiếp chiếm lĩnh thị trường cao cấp, xây dựng danh tiếng rồi từ thành phố Kinh Châu mở rộng ra toàn quốc!"
Ba người đưa mắt nhìn nhau, hình như đây đúng là một phương án khả thi hơn!
Chỉ có điều…
Kế hoạch rất hoàn hảo nhưng cứ thấy sai sai.
"Vậy thương hiệu ăn uống của chúng ta tên là gì?" Mã Dương hỏi.
Bùi Khiêm mỉm cười: "Takeaway Netfish!"
Lâm Xán Vinh tỏ vẻ hơi khó hiểu: "Nhưng tổng giám đốc Bùi, bây giờ rất nhiều cửa hàng kinh doanh kiểu take away, một vài cửa hàng có tiếng đều cung cấp dịch vụ takeaway. Tuy hương vị các món ăn của chúng ta không tồi nhưng cũng chỉ là món nhà làm mà thôi, không có ưu thế rõ rệt so với những quán ăn khác chứ nói chi đến mảng tuyên truyền, định giá…"
Quả nhiên là đầu bếp, mới đó đã nhìn ra vấn đề.
Bùi Khiêm khẽ cười: "Nên ta mới nói phải đi theo con đường cao cấp."
"Những cửa hàng khác đều dùng hộp nhựa, túi nhựa để giao, vô cùng mất vệ sinh lại rất mất thẩm mỹ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao nhiều người thích đến cửa hàng ăn hơn chứ không chọn mua takeaway."
"Đồ ăn vẫn như nhau, chỉ khác mỗi bao bì thôi."
"Điều này chứng tỏ con người là động vật thị giác, giá trị thẩm mỹ còn cao hơn khẩu vị."