“Ta vốn cho rằng đã nhìn thấu suy nghĩ của ngươi, sau khi thương lương với lãnh đạo cấp cao của tập đoàn thì quyết định không theo nữa, nhưng không ngờ vẫn không có kết quả.”
“Ta không ngờ trước đó thương lượng lại có ảnh hưởng sâu sắc như vậy.”
“Ngươi lấy hoạt động thúc đẩy giảm giá lần này để chôn một cây kim vào trong tâm của lãnh đạo cấp cao của tập đoàn công ty.”
“Mặc dù hoạt động giảm giá không đốt tiền nhiều nhưng Đằng Đạt triển khai nhiều thế tấn công một cách thành thạo trong suốt thời gian giảm giá để lại ấn tượng sâu sắc cho các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn công ty, cũng vì vậy mà khiến họ ý thức được hiện tại giữa GOG và IOI đã tồn tại khoảng cách to lớn.”
“Quyết tâm của tập đoàn công ty với Đằng Đạt cũng tồn tại khoảng cách to lớn.”
“Trước đây ta từng nói tập đoàn công ty đốt tiền là muốn nhìn thấy được báo đáp rõ ràng. Nếu đầu tư lượng tài nguyên lớn nhưng lại không có hiệu quả, tỷ lệ chiếm hữu thị trường tăng chậm chạp thậm chí đình trệ, lúc ấy từ bỏ cũng không phải là không thể.”
“Suy cho cùng dù nhiều tiền nhưng với tập đoàn công ty thì vẫn còn rất nhiều chỗ khác có thể đầu tư, không cần thiết phải cố chấp với một chỗ không có chút tỷ suất giá thành quả nào chứ.”
“Trước đây ta đoán tập đoán công ty đốt tiền chắc khoảng một trăm triệu, mà hơn một năm nay đã thẳng tay tiêu hết để mở rộng IOI, số tiền gián tiếp từ bỏ đã vượt xa con số này rồi.”
Nghe đến đây Bùi Khiêm cảm thấy có hơi hoảng hốt.
Đã… đốt nhiều tiền như vậy rồi ư?
Sao ta hoàn toàn không cảm thấy vậy?
Có điều nếu nghĩ lại, kể từ khi GOG và IOI mở đại chiến đốt tiền đến nay, dù là tổ chức cuộc thi hay làm hoạt động thì vẫn luôn tranh giành cấu xé nhau không ngừng, tiền đốt đi quả thật cũng khó mà tính được.
Hơn nữa Bùi Khiêm để ý thấy cách chọn lời của Eric, hiển như tập đoàn Dayak cũng tính luôn cả ‘tiền gián tiếp từ bỏ’ vào trong đó.
Ví dụ như một bộ skin vốn dĩ có thể bán 50 giảm giá bán 20, mặc dù lượng tiêu thụ tăng lên nhưng lợi nhuận dự tính thực tế có thể giảm xuống.
Giảm giá cũng chia thành hai trường hợp, một kiểu là ‘ít lãi tiêu thụ mạnh’, mặc dù giảm giá nhưng kiếm được nhiều hơn; một kiểu còn lại là ‘lỗ vốn mất tiền’, kiếm được ít nhưng có thể đổi lại những thứ khác như tiếng đồn, tỷ lệ chiếm hữu thị trường và độ nghiện của người chơi.
Trong trận chiến đốt tiền của GOG và IOI, hiển nhiên vế sau là tình hình đại đa số.
Bởi vì đại chiến đốt tiền nổi lên, cụ thể giảm giá bao nhiêu là quyết định bởi bên có giá thấp hơn, cho dù tập đoàn Dayak và công ty Finger biết rằng giảm giá như vậy sẽ giảm thấp thu nhập, nhưng chỉ có thể bất lực làm theo.
Vốn dĩ giá skin của IOI là rất cao, bán mấy chục, một trăm hơn ở trong nước, kết quả lại bị GOG làm cho nhiều lần giảm đến giá thấp lúc giảm giá chỉ vỏn vẹn mười mấy, doanh thu chắc chắn là sụt giá đột ngột.
Nếu tập đoàn Dayak tính luôn cả số tiền này vào, vậy con số tính ra coi như không có giới hạn rồi.
Đối với Bùi Khiêm, trước nay hắn chưa từng suy nghĩ đến bộ phận nhượng lợi, bỏ tiền mà chỉ nghĩ số tiền mình thực tế đã tiêu, cho nên cảm thấy cũng không tốn bao nhiêu.
Nhưng với tập đoàn Dayak, vốn dĩ có thể kiếm được nhưng lại không được đương nhiên cũng tính là tổn thất.
Eric tiếp tục nói: “Điều quan trọng nhất là lãnh đạo cấp của tập đoàn công ty biết rõ một sự thật. Đó chính là trong một thời gian dài sau này, có lẽ là ba năm, năm năm thậm chí là lâu hơn, muốn để IOI đánh bại GOG thống nhất thị trường game moba toàn cầu gần như là chuyện không thể nào.”
“Mà chỉ cần Đằng Đạt vẫn tiếp tục tồn tại, vậy thì đại chiến đốt tiền không thể nào dừng lại, tổn thất thu nhập như vậy sẽ luôn tiếp tục duy trì.”
“Đây là chuyện không thể chịu đựng.”
“Còn về đánh bại Đằng Đạt bằng cách đốt tiền…Thử nghiệm trước đây đã thất bại rồi, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn công ty cũng không có quyết tâm và tự tin để bỏ ra nhiều đầu tư hơn, đánh cược một chuyện có tỷ lệ thành công mong manh.”
Bùi Khiêm: “…”
Hắn hiểu rồi, cũng ý thức hoàn cảnh nguy hiểm hiện tại của mình.
Không phải tập đoàn Dayak muốn từ bỏ công ty Finger, cũng không có lý do từ bỏ.
Dẫu sao công ty Finger vẫn có thể kiếm tiền.
Nhưng tập đoàn Dayak không muốn tiếp tục đốt tiền cho công ty Finger, bởi vì không có ý nghĩa nữa. Có thể dự đoán được mấy năm sau cũng không có kết quả, tập đoàn Dayak lấy đâu ra kiên nhẫn?
Sau khi một công ty nổi tiếng trong ngành bị tập đoàn Dayak thu mua đã bị vắt kiệt sức, tách ra sau chín tháng, mà tập đoàn Dayak thu mua công ty Finger thì một năm rưỡi sau mới chỉ nảy lên suy nghĩ như vậy là đã quá khoan dung, có thể nói là kỳ tích rồi.
Không phải tập đoàn Dayak muốn từ bỏ công ty Finger, mà là muốn lấy lại số tiền vốn dĩ mình nên lấy được.
Cũng có nghĩa là sau này tập đoàn Dayak sẽ không làm bất kỳ hoạt động đốt tiền nào chiếm đoạt thị trường với Đằng Đạt nữa, mà sẽ lợi dụng tỷ lệ chiếm hữu thị trường còn lại một ít hiện tại để mở ra các hoạt động nạp tiền tiêu thụ, khai thác tiềm năng của game IOI này bằng mọi giá, cố gắng có thể thu lại tiền mình đã đầu tư.
Nếu không đợi đến lúc tỷ lệ chiếm hữu thị trường thật sự giảm thấp, muốn cố kiếm tiền cũng không được nữa.
Còn về lãnh đạo cấp cao của công ty Finger có đồng ý hay không? Cái đó không quan trọng.
Công ty Finger bây giờ là công ty thuộc sở hữu hoàn toàn của tập đoàn Dayak, không có bất kỳ quyền phát biểu nào. Nếu có lãnh đạo cấp cao không đồng ý, thì cũng chỉ còn một lựa chọn từ chức.
Bùi Khiêm ngồi không yên.
Tiêu rồi!
Trước khi đến vốn dĩ hắn vẫn rất lạc quan, cảm thấy có thể Eric chỉ muốn đến ôn chuyện cũ với mình mà thôi, cho dù gặp chút rắc rối nhỏ cũng có thể khắc phục nhanh chóng, sau đó mọi người vẫn vui vẻ cùng nhau đốt tiền.
Thế như sau khi nghe xong những gì Eric nói, Bùi Khiêm đã nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.