Anh em tốt căn bản không thể chơi với mình!
“Eric, đi đường bảo trọng.”
Sau khi ăn trưa xong, Bùi Khiêm đứng ở cổng quán ăn gia đình Minh Phủ luyến tiếc tiễn Eric đi, mặt lộ vẻ thất vọng.
Chủ yếu là Eric đi rồi còn ai có thể vui vẻ đốt tiền với mình như vậy nữa?
Vừa nghĩ sau này có khả năng tập đoàn Dayak căn bản không chơi với mình nữa, khiến Bùi Khiêm cảm giác được một sự buồn bã.
Chẳng qua là cảm giác buồn bã này đối với Eric lại mang một hàm nghĩa khác một cách khó hiểu.
Lúc này Eric đã đi taxi chuẩn bị đến trạm tàu cao tốc, nhìn thấy biểu cảm của tổng giám đốc Bùi thì không khỏi hạ cửa kính xe xuống vẫy tay từ biệt tổng giám đốc Bùi giống như một người bạn chí cốt.
“Quả nhiên ta và tổng giám đốc Bùi vẫn giống nhau ủng hộ lẫn nhau.”
“Điều này chứng tỏ ta là một đối thủ thắng được sự tôn trọng của ngươi.”
Trong lòng Eric mơ hồ có cảm giác thỏa mãn, đây là một kiểu tự hào được đối thủ cạnh tranh thừa nhận.
Hắn rất rõ sau này e rằng mình phải cùng tập đoàn Dayak gánh vác thất bại của IOI trên lưng.
Đến lúc đó khi tất cả mọi người đều nói đến chuyện cũ có lẽ sẽ nói thế này: Tập đoàn Dayak có tầm nhìn hạn hẹp, mua lại công ty Finger tiền đồ vô lượng nhưng lại vắt kiệt sức nó một cách vô cùng thiển cận, cuối cùng khiến cho một công ty vốn dĩ có hy vọng trở thành công ty lớn toàn cầu đột nhiên chết yểu; mà Eric – người được tập đoàn Dayak đưa lên làm người phụ trách khu vực Đại Hoa Hạ chính là tội phạm số một, một chuỗi hỗ trợ qua loa kéo công ty Finger sụp đổ, chắp tay nhường thắng lợi cho người khác.
Đây gần như là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể né tránh.
Dẫu sao nếu không phải dấn thân vào đó thì căn bản không thể biết những chuyện rắc rối phức tạp trong thương trường, chỉ đơn giản là đổ lỗi thất bại cho vấn đề năng lực của một người phụ trách nào đó.
Eric đã biết trước được những tiếng xấu mình sẽ gánh chịu, nhưng vậy thì làm sao được?
Đối thủ lớn nhất là tổng giám đốc Bùi hiểu được giá trị của mình, có lẽ như vậy đã đủ rồi.
Mang theo tâm trạng như vậy Eric nhìn tổng giám đốc Bùi bên ngoài cửa kính dần dần khuất xa, sau đó hắn kéo cửa lên chuẩn bị lên đường trở về tổng bộ tập đoàn Dayak, nghênh đón vận mệnh cuối cùng của mình và IOI.
Đưa mắt nhìn Eric đi xa Bùi Khiêm càng thêm bùi ngùi.
Theo như tình tiết phim thì lúc này châm một điếu thuốc có vẻ thích hợp, nhưng Bùi Khiêm sẽ không hút thuốc cho nên bỏ đi thì hơn.
Sau hôm nay, lại thiếu đi một người bạn thân chân chính, một người anh em tốt.
Đối với Bùi Khiêm thì anh em tốt thật sự đều ở ngoài công ty, đều ở chỗ đối thủ cạnh tranh.
Nhưng những năm gần đây đối thủ cạnh tranh ngày càng ít, đương nhiên anh em tốt cũng càng ít đi.
Đúng là một câu chuyện bi thương.
Bùi Khiêm nhìn đồng hồ, đã một giờ chiều rồi.
Cũng nên về ngủ trưa rồi.
Vừa ngồi vào xe thì điện thoại vang lên.
“Hửm? Sao lại có người gọi điện cho mình?”
“Ai mà yêu công việc thế, mới thứ hai đầu tuần. Ta vừa tiễn anh em tốt về còn đang đau lòng đây!”
“Ồ, mẹ của mình à, vậy thì không sao rồi.”
Bùi Khiêm lặng lẽ nghe điện thoại: “Mẹ, sao thế?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút vội vàng của mẹ: “Mấy ngày trước mẹ gọi cho con bảo con mua nhà bên phía khu công nghiệp cũ, con đã mua chưa?”
Bùi Khiêm cạn lời: “Mẹ gấp cái gì thế, giờ mới qua một tuần lại hối nữa rồi.”
Mẹ: “Thì hỏi con mua hay là không mua? Không mua à?”
Bùi Khiêm: “…Mua rồi, mua một căn 170 mét vuông ở khu chung cư hoa viên Cát Tường.”
Giọng của mẹ nâng lên tới quãng tám: “Khu chung cư hoa viên Cát Tường? Vậy căn này con mua là trả tiền mặt hay vay tiền? Thủ tục làm đến đâu rồi?”
Bùi Khiêm thành thật trả lời: “Trả tiền mặt, toàn bộ thủ tục đã làm xong hết rồi, sổ đỏ cũng đã lấy rồi chỉ còn mỗi việc tìm thời gian sửa sang lại thôi. Ủa mẹ, mẹ hỏi kỹ như vậy làm gì?”
Hình như mẹ đã để điện thoại sang một bên nói với người bên cạnh: “Mua rồi! Mua rồi! Vừa hay là căn nhà bên khu chung cư hoa viên Cát Tường, 170 mét vuông trả tiền mặt, sổ đỏ cũng đã lấy rồi!”
Bùi Khiêm: “Mẹ?”
Cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
Qua một lúc mẹ lại nói chuyện điện thoại: “Đương nhiên là sợ thủ tục con làm được một nửa thì người bán lật lọng ấy mà! Công việc con bận rộn còn không biết ư? Kế hoạch tàu điện ngầm giai đoạn mới của Kinh Châu đã công bố rồi!”
“Mẹ vẫn luôn nói với con, những chuyện như đầu tư vẫn nên nghe theo người chuyên môn như tổng giám đốc Lý nhiều hơn, chắc chắn người ta biết đường đi mà nhiều người bình thường không biết!”
“Nếu không phải biết trước tuyến đường tàu điện ngầm sửa ở đâu thì người ta có thể gióng trống khua chiêng mua nhà mua cửa hàng bên đó à?”
Tay cầm điện thoại của Bùi Khiêm cứng đờ: “Tàu…Tàu điện ngầm?”
Mẹ nói: “Đúng vậy! Kế hoạch tàu điện ngầm giai đoạn mới vừa công bố trên mạng, có một trạm bên phía khu chung cư hoa viên Cát Tường! Bây giờ căn bên đó có thể coi là nhà tàu điện ngầm rồi, đoán chừng sẽ tăng lên nhanh thôi.”
“Con nói xem, nếu không phải có tin tức của bà mẹ này thì còn có thể vồ được chuyện tốt này sao? Con cứ mừng trộm đi!”
Trong lời nói mang theo vẻ kiêu ngạo.
Bùi Khiêm cảm thấy tình hình không ổn, vội nói: “Được, mẹ, còn phải đi xem xem là chuyện gì, cúp máy trước đây!”
Sau khi cúp máy, Bùi Khiêm vội vàng lên mạng xem.
Quả nhiên đã tìm thấy một file công bố chính thức: ‘Thông báo về việc công chúng tham dự đánh giá mức ổn định rủi ro xã hội về kế hoạch xây dựng giai đoạn hai quỹ đạo giao thông thành phố Kinh Châu’!
Phía trên viết thời hạn xây dựng từ năm 2012 đến năm 2017, cũng có nghĩa là nhanh nhất sẽ được mở sau năm năm.
Cũng đã viết kế hoạch tuyến đường cụ thể.
Công trình tàu điện ngầm lần này tổng cộng có 7 dự án, trong đó có một số dự án ít liên quan đến tài sản trước mắt của Đằng Đạt, nhưng cũng có vài tuyến đường liên quan mật thiết đến sản nghiệp hiện tại của Đằng Đạt.