Hắn nhìn Lâm Vãn và Thái Gia Đống, rõ ràng bây giờ hy vọng bọn họ bổ não.
Hai người Lâm Vãn và Thái Gia Đống nhìn nhau, thoạt tiên không chẳng đoán được ngành nghề tổng giám đốc Bùi muốn nói đến là gì.
Thái Gia Đống trầm mặc một lát, hỏi dò: “À… môi giới bất động sản?”
Bùi Khiêm vỗ bàn: “Chính xác, chính là nó!”
Môi giới bất động sản trong hiện thực chắc chắn là ngành khiến người ta rất khó chịu.
Đương nhiên, vẫn là câu đó, không phải môi giới bất động sản nào cũng vậy mà là tính chất công việc này và tính chất của phần lớn công ty môi giới bất động sản, quyết định ngành này có dễ làm không.
Có cách khác, rất nhiều người cũng sẽ không chọn làm ngành này.
Làm cái này thành game, dùng chân nghĩ cũng biết cực kỳ nhạt nhẽo, dọa người chơi chạy mất dép.
Cách chơi cơ bản của game không có gì khác ngoài việc liên tục dẫn khách hàng đi xem nhà, bán nhà, chạm vào màn hình để chọn mà thôi, cách chơi chẳng có gì sâu sắc.
Game nhàm chán như vậy, dùng mô hình đỉnh cao và ghi lại động tác người thật, có thể nói là lãng phí.
Trong game vẫn sẽ có nhiều đoạn hội thoại văn bản chẳng có tác dụng gì, người thật lồng tiếng lại đốt tiền marketing.
Game kỳ lạ thế này chắc sẽ không kiếm được tiền đâu nhỉ?
Thật ra ban đầu Bùi Khiêm cũng chưa nghĩ ra yêu cầu cụ thể là mô phỏng nghề nào, nhưng nghe Thái Gia Đống nói vậy đột nhiên cảm thấy môi giới bất động sản rất hợp.
Chính là nó!
Bùi Khiêm đứng lên chuẩn bị đi.
Trước khi đi còn bổ sung một câu: “Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ nhỏ không hoàn thiện lắm của ta, nếu các ngươi cảm thấy không phù hợp thì cũng có thể làm khác.”
“Với lại, trước khi duyệt nghiên cứu và phát triển phải chuẩn bị đầy đủ, nhanh nhất cũng phải tháng sau mới bắt đầu.”
Trên danh nghĩa, tập đoàn Đằng Đạt và phòng làm việc Trì Hành chỉ là quan hệ đầu tư, Bùi Khiêm không thể “lệnh” cho phòng làm việc Trì Hành nghiên cứu phát triển game nào đó được.
Bùi Khiêm tin, mấy người Lâm Vãn sẽ làm theo.
...
Tiễn tổng giám đốc Bùi đi rồi hai người Lâm Vãn và Thái Gia Đống bước từ hoang mang này sang hoang mang khác.
Tổng giám đốc Bùi đã chỉ rõ hướng đi cho bọn họ, nhưng sao nghe kiểu gì cũng không thấy đáng tin nhỉ?
Thái Gia Đống nói: “Giám đốc Lâm, theo tổng giám đốc Bùi nói…”
“Game có nhân vật chính là môi giới bất động sản, chỉ có thể là ‘Máy Mô Phỏng Môi Giới Bất Động Sản’ thôi…”
“Nhưng có gì hay để mô phỏng đây?”
“Công việc môi giới nhà đất này cực kỳ nhàm chán, ngày nào cũng phải dẫn khách đi xem nhà, đăng bài trên mạng, tìm nguồn nhà.”
“Trong hiện thực có rất nhiều người không muốn làm công việc này, huống chi là làm thành game?”
Lâm Vãn lộ ra vẻ nghiêm trọng, trầm tư.
“Tổng giám đốc Bùi đã nói có thể làm thì chắc chắn có đủ cách để chống đỡ được.”
“Chắc chắn game sẽ dựa vào hiện thực lại cao hơn hiện thực.”
“Chúng ta thật sự có thể thiết kế thế này: Nhân vật chính bắt đầu là một môi giới bất động sản mới đi thuê nhà ở, công việc của hắn là chèo kéo khách hàng đi xem nhà, giới thiệu nhà cho khách hàng để lấy tiền hoa hồng. Nhưng theo mạch game, hắn cũng có thể mở công ty của mình, tạo ra thương hiệu của mình.”
“Giai đoạn đầu, nhân vật chính xem phòng là chính, khách khác nhau có sở thích khác nhau, dù nói thật về khuyết điểm của căn nhà hay lừa khách hàng thì vẫn phải chịu hậu quả tương ứng.”
“Sau khi nhân vật chính lên chức trưởng cửa hàng thì có thể sở hữu quyền tự chủ nhất định, thay đổi bố cục kết cấu căn nhà, cải tạo vài ngôi nhà cũ, từ đó thu hút nhiều khách hàng hơn, kiếm được phần chênh lệch thuê nhà.”
“Sau đó nhân vật chính tạo ra thương hiệu của mình, có thể đặt dụng cụ gia dùng của các thương nghiệp khác, dựa vào phong cách sở thích của mình để cải tạo căn nhà. Cũng có thể tiết kiệm tiền mua nhà cho mình, nghỉ ngơi trong ngôi nhà của mình, giải trí đơn giản.”
“Như vậy cách chơi của game vẫn rất phong phú, nó có thể Máy Mô Phỏng Môi Giới Bất Động Sản, đánh giá khuyết điểm của nhà, giao lưu với khách hàng để ký hợ đồng, cũng có thể trang trí mô phỏng, quy hoạch vị trí và phong cách trang trí, hệ thống sẽ chấm điểm.”
“Thậm chí chúng ta còn có thể hợp tác với chung cư Sloth và những doanh nghiệp bất động sản phù hợp tiêu chuẩn, liên kết vào trong game!”
“Dưới góc nhìn VR, người chơi có thể thấy rõ bố cục cấu trúc của một căn nhà, điều này cũng sẽ có ích cho người đi thuê hoặc mua nhà trong hiện thực.”
Thái Gia Đống chợt gật đầu: “Thì ra là vậy. Nếu nghĩ vậy thật sự vẫn rất nhiều cách chơi có thể làm?”
“Xem ra game này rất lớn, bắt đầu từ con số không, nhưng trên thực tế chỉ cần tạo ra mô hình căn hộ khác nhau, cảnh bên ngoài và khách hàng có thân phận khác nhau là đủ rồi, tài nguyên nghiên cứu phát triển hoàn toàn có thể điều khiển được.”
“Mà chiều sâu của game cũng có thể được đảm bảo, giai đoạn đầu khi xem nhà, chủ yếu là đánh giá tốt xấu của mô hình nhà, khách hàng khác nhau sẽ chọn phong cách khác nhau, đồng thời giới thiệu một cách chân chính với khách hàng, tích lũy tri thức về cá loại nhà.”
“Giai đoạn giữa thì mình có thể chỉnh sửa bổ sung chút chút, thay đổi những ngôi nhà có phong cách kỳ lạ, cải tạo đơn giản đối với nhà.”
“Kỳ cuối thì có thể khống chế toàn bộ, thậm chí mình làm vài mô hình căn hộ kỳ lạ, đặc toàn bộ dụng cụ trong gia đình, tạo ra dáng vẻ căn nhà mình thích.”
“Với lại game này còn có thể làm hoạt động liên kết trong đời thực, để tuyên truyền cho chung cư Sloth và các thương hiệu gia dụng hợp tác. Đối với người chơi, bọn họ có thể lên kế hoạch trang trí căn nhà của mình trong game… tiền đề là bọn họ phải chơi game đến phần cuối.”
“Quan trọng nhất là đây thật sự là đề tài thích hợp với game VR.”
“Người chơi không cần di chuyển thường xuyên, tương đối nhàn, chỉ cần dùng tay cầm để tương tác với các nguyên tố trong nhà để chỉnh sửa là được.”