Sau khi ăn xong bữa trưa, Bùi Khiêm đi bộ đến văn phòng, dự định ngồi tượng trưng hai tiếng đồng hồ để đọc báo cáo công việc do các bộ phận gửi đến, sau đó lại về nhà chơi game.
Dù sao thì hôm nay cũng là thứ hai, tổng giám đốc Bùi có bận đến mấy cũng phải tới công ty xem thử, đây chính là truyền thống.
Thế nhưng vừa mới bước vào cửa Thần Hoa Hào Cảnh, Bùi Khiêm đã nhìn thấy Hồ Hiển Bân kéo theo vali đang đợi taxi.
Bùi Khiêm sửng sốt: “Ngươi đang…?”
Hồ Hiển Bân nói: “Ồ, tổng giám đốc Bùi, buổi sáng hôm nay ta đã bàn giao xong toàn bộ công việc rồi, bây giờ sẽ lập tức chuẩn bị xuất phát đi du lịch.”
“Ta đã tìm được người bạn đồng hành rồi, anh Hoàng sẽ đi du lịch cùng với ta.”
Bùi Khiêm hơi bối rối: “Hoàng Tư Bác?”
“Ừm… các ngươi hành động nhanh quá, ý của ta là, bên phía Bao Húc đã sẵn sàng chưa?”
“Hơn nữa, các ngươi định đi chơi ở trong nước à?”
Đương nhiên việc Hoàng Tư Bác đi cùng với Hồ Hiển Bân trong chuyến du lịch này không hề có vấn đề gì. Hoàng Tư Bác là người phụ trách đứng đầu của phòng làm việc Phi Hoàng, việc Hoàng Tư Bác đi du lịch trong vòng một tháng có thể làm chậm trễ tiến độ làm việc của phòng làm việc Phi Hoàng tất nhiên là điều mà Bùi Khiêm mong muốn.
Hai người này hành động quá nhanh, trong một buổi sáng đã bàn giao xong hết công việc, điều này cũng không sao cả, dù sao thì bàn giao càng nhanh thì càng có nhiều vấn đề, cũng có thể làm chậm tiến độ của một số công việc.
Câu hỏi của Bùi Khiêm là, bên phía Bao Húc đã chuẩn bị xong chưa, các ngươi cứ vậy đi du lịch hả?
Cuối tuần còn không thể tăng ca, Bao Húc cũng không thể hoàn thành việc thành lập công ty du lịch trong một hai ngày, đừng nói là tuyển người, thiết kế lịch trình, thậm chí ngay cả việc đăng ký kinh doanh còn chưa kịp làm.
Huống chi kiểu “du lịch nói đi là đi” này rõ ràng rất hạn chế về điểm đến, chỉ có thể đi du lịch trong nước hoặc một số quốc gia miễn visa mà thôi.
Dù là đi chơi trong nước hay là nước ngoài thì cũng đều được chi trả hết như nhau, tại sao lại không ra nước ngoài chơi cho thỏa thích?
Hồ Hiển Bân ngượng ngùng ho hai tiếng: “Khụ khụ, tổng giám đốc Bùi, ta tự thấy mình làm việc vất vả quá, cho nên nóng lòng muốn đi du lịch để nghỉ ngơi.”
“Hơn nữa, anh Hoàng và ta cũng không thích đi ra nước ngoài, trong nước vẫn còn có rất nhiều địa điểm thú vị mà bọn ta chưa từng đến, cho nên lần này bọn ta sẽ đi du lịch trong nước trước.”
Bùi Khiêm cùng không để ý lắm, chuyến đi này vốn là để nhân viên tự mình lựa chọn địa điểm, chỉ yêu cầu thời gian đạt tiêu chuẩn, không có hạn chế về địa điểm.
Miễn là trong vòng một tháng này nhân viên phải thực sự đi du lịch, không cả ngày ở trong khách sạn ngủ hay chơi game là được.
Nếu như Hồ Hiển Bân làm việc quá mệt mỏi nên nóng lòng muốn ra ngoài chơi thì Bùi Khiêm cũng không có lý gì phải ngăn cản hắn.
Còn đi du lịch trong nước hay là nước ngoài… cũng không thành vấn đề, tùy vào sở thích của mỗi người thôi.
Bùi Khiêm gật đầu: “Được, vậy các ngươi đi đi, trên đường đi chú ý an toàn, chơi thật vui vẻ.”
“Ừm, tạm biệt tổng giám đốc Bùi!” Hồ Hiển Bân vui vẻ kéo theo vali rời đi.
Nhìn bóng lưng Hồ Hiển Bân rời đi, Bùi Khiêm hài lòng bước vào trong tòa nhà, nhấn nút thang máy.
Bao Húc mỗi lần đi du lịch đều mang vẻ mặt oán giận và cay đắng, điều này khiến mọi người trong tiềm thức cảm thấy du lịch là một việc rất là đau khổ.
Những người vui vẻ đi du lịch như Hồ Hiển Bân mới là bình thường!
Trong thời gian tới, Đằng Đạt phải phát huy văn hóa “du lịch vui vẻ” trong nội bộ công ty để mọi người đều có thể yêu thích việc đi du lịch, yêu thích cảm giác đi du lịch vòng quanh thế giới.
Bùi Khiêm nhấn nút thang máy tầng 16, cửa thang máy đóng lại.
Hắn buồn chán nhìn số tầng trong thang máy liên tục thay đổi, không hiểu sao nụ cười cuối cùng của Hồ Hiển Bân luôn in sâu trong tâm trí hắn, khó để xóa nhòa.
“Hừm?”
“Không đúng lắm.”
Khi cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, Bùi Khiêm chợt nhận ra nụ cười của Hồ Hiển Bân dường như có chút gì đó phức tạp!
Nụ cười đó chắc chắn không phải là niềm vui khi đi du lịch, ít nhất là không phải là hoàn toàn.
Bên trong còn xen lẫn một số cảm xúc phức tạp khác!
Nhưng cụ thể đó là loại cảm xúc gì…
Nóng lòng rời đi, còn tìm Hoàng Tư Bác đi du lịch cùng…
Bùi Khiêm bước ra khỏi thang máy rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó.
“Cmn! Hồ Hiển Bân có bản lĩnh đấy, dám lừa cả ta!”
“Ngươi và Hoàng Tư Bác làm việc vất vả, nóng lòng muốn đi du lịch để thư giãn sao? Rõ ràng là sợ sau này Bao Húc tìm tới tính sổ thì có!”
Trước đó Bùi Khiêm vẫn chưa nghĩ tới hướng tư duy này, thế nhưng dù sao thì hắn cũng đã đấu trí đấu dũng với nhân viên nhiều rồi, cho nên ngay lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
Hiển nhiên là sau khi quyết định đồng quy vu tận với mọi người, Bao Húc đã bắt đầu bố trí một bộ phận chuyên phụ trách hoạt động du lịch, mà một khi bộ phận này được thành lập, hai người đầu tiên đứng mũi chịu sào chắc chắn là Hồ Hiển Bân và Hoàng Tư Bác.
Hồ Hiển Bân xếp thứ hai với tư cách là nhân viên xuất sắc, dựa theo quy định, hắn phải đi du lịch, còn Hoàng Tư Bác chắc chắn đứng đầu trong cuốn sổ ghi chép nhỏ của Bao Húc vì “thù hằn cá nhân”.
Do đó, hai người này mới tranh thủ thời gian trốn chạy trước khi bị công ty du lịch của Bao Húc bố trí!
Làm như vậy, khi Bao Húc lên danh sách đợt đầu tiên cho công ty du lịch, Hồ Hiển Bân và Hoàng Tư Bác có thể thoát một kiếp bởi vì hai người này đã đi du lịch rồi.
Dù sao thì nếu như tự mình lựa chọn, bọn họ có thể chọn đi chơi tại một số thành phố trong nước, tương đối thoải mái và dễ chịu.
Mà nếu như để Bao Húc sắp xếp, có lẽ địa điểm sẽ ở những nơi tuyệt đối không thoải mái chút nào như sa mạc Sahara, Bắc Cực, Nam Cực, Siberia hay thảo nguyên Đông Phi.