Suy cho cùng trước đây hầu như tất có địa điểm làm việc của các bộ phận đều được thuê, mặc dù chỗ rộng nhưng dẫu sao cũng không phải tòa của mình, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn bị hạn chế.
Bây giờ mình xây nhà chắc chắn phải bù được tất cả những thiếu sót trước đây!
Bùi Khiêm cũng đã thử tìm những tài liệu trên mạng xem những tòa nhà công ty khác, nhưng cơ bản không giúp ích được gì.
Dẫu sao công ty khác có tiền xây nhà mang đến cho nhân viên môi trường làm việc tốt, mục đích cơ bản là để nhân viên có thể ở lại công ty tăng ca.
Điều này đương nhiên hoàn toàn đi ngược với mục đích cơ bản khi xây nhà của Đằng Đạt.
Vì thế Bùi Khiêm cũng không cách nào tham khảo kinh nghiệm thành công của công ty khác nên chỉ có thể dựa vào đầu óc của mình.
Sau khi ăn bữa trưa do Takeaway Netfish mang đến, Bùi Khiêm lấy laptop ra tiếp tục lên mạng tìm cảm hứng.
Xem mãi cho đến hơn một giờ chiều, cảm thấy hơi buồn ngủ thì điện thoại vang lên.
Là Bao Húc gọi tới.
“Tổng giám đốc Bùi, ta đã suy nghĩ được kha khá những tình hình cơ bản liên quan đến công ty du lịch rồi, ngươi xem khi nào có thời gian để ta đến trực tiếp báo cáo?”
Bùi Khiêm cảm thấy rất bất ngờ, cũng rất vui mừng.
Hiệu xuất của Bao Húc cũng được đấy chứ!
Thứ sáu tuần trước mới được nhân viên ưu tú, quyết định thành lập một công ty du lịch, giờ mới thứ hai đã nghĩ ra kế hoạch cụ thể rồi.
Nếu là sản nghiệp khác bàn chuyện quá nhanh sẽ khiến Bùi Khiêm có chút lo lắng, nhưng chuyện này thì khác.
Công ty du lịch thu xếp hoàn thành, làm xong những thủ tục liên quan càng sớm thì có thể mau chóng đưa nhân viên nòng cốt của các bộ phận đi du lịch, đương nhiên là càng nhanh càng tốt!
“Chiều ta rảnh, ba giờ chiều người đến thẳng phòng họp tầng 16 của công ty đi.”
Sau khi hẹn thời gian với Bao Húc xong, Bùi Khiêm lại ngủ trưa thêm một giác sau đó mới tràn đầy tinh thần đến công ty.
…
Trong phòng họp, Bao Húc đưa tập tài liệu qua.
“Tổng giám đốc Bùi, đây là phương án ta suy nghĩ cả ngày hôm qua, ngươi xem thử.”
“Về mặt tiền vốn thì cần khá nhiều, cho nên muốn xin phép ngươi trước.”
Bùi Khiêm đưa tay nhận phương án, vừa nghe cần nhiều tiền vốn thì không khỏi lộ ra nụ cười.
“Về tiền bạc thì ngươi không cần lo, cứ tiêu thoải mái là được!”
Ngân sách mong muốn ban đầu chỉ có một triệu, nhưng đó là tiêu chuẩn Đằng Đạt vừa thành lập. Với vốn liếng hiện tại của Đằng Đạt thì một triệu không làm được gì, cho nên tiền thực tế lấy được sớm đã vượt xa con số này.
Bây giờ lấy được ngân sách mong muốn là có thể thành lập lại một công ty, muốn bao nhiêu tiền cứ trực tiếp mang phương án ra xin tổng giám đốc Bùi là được, nếu không đủ thì sau này có thể thêm.
Sau khi cầm lấy phương án, Bùi Khiêm đã liếc nhìn tên công ty trước tiên.
“Chịu Khổ Travel?”
Bùi Khiêm ngẩng đầu nhìn Bao Húc.
Bao Húc gật đầu: “Đúng vậy tổng giám đốc Bùi, đây chính là tên ta đã nghĩ xong. Nếu ngươi thấy không thích hợp thì cũng có thể sửa…”
Bùi Khiêm đưa tay ra hiệu cho hắn ngừng lại: “Không, cái tên này cực kỳ hay, không cần sửa!”
Hắn cực kỳ vui mừng, quả thật là vui mừng.
Cuối cùng cũng có một nhân viên chủ động đặt tên dự án, hơn nữa còn phù hợp yêu cầu của mình!
Phần lớn sản nghiệp trước đây đều là Bùi Khiêm đích thân đặt tên.
Tuy nói trong những cái tên đều gửi gắm nguyện vọng tốt đẹp, nhưng cứ đặt tên như vậy dù là bậc thầy đặt tên cũng không đỡ nổi.
Lãng phí tế bào não quá rồi!
Lần này Bao Húc chủ động đặt một cái tên lại rất phù hợp với tiêu chuẩn của Bùi Khiêm, quả thật khiến hắn vui sướng khôn siết.
Chịu Khổ Travel.
Cái tên này không chỉ thẳng thừng mà còn mơ hồ lộ ra sát khí, vô cùng hoàn hảo!
Bùi Khiêm hỏi: “Chịu Khổ Travel, là chỉ tiếp đón nhân viên nội bộ của Đằng Đạt, hay cũng nhận đơn đặt bên ngoài?”
Bao Húc trả lời: “Cái này ta vẫn chưa nghĩ kỹ.”
Thật ra không phải hắn chưa nghĩ kỹ mà căn bản không quan tâm có cần nhận đơn bên ngoài hay không.
Đối với Bao Húc thì nhiệm vụ chính của bộ phận này là sắp xếp cho tất cả những người bỏ phiếu để mình đi du lịch trước đó, cho nên hiển nhiên trọng điểm là hướng đến nhân viên nội bộ!
Còn về người bên ngoài có đón tiếp hay không thì không sao cả.
Bùi Khiêm suy nghĩ: “Nhận cả đơn bên ngoài đi, như vậy có thể đầu tư nhiều thêm chút.”
Bao Húc hiểu rõ câu này có nghĩa gì, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà chỉ gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Hắn cảm thấy công ty du lịch này chỉ nhận nhân viên nội bộ của Đằng Đạt dù tiêu nhiều tiền, không kiếm lời nhưng cũng không là gì với tập đoàn Đằng Đạt có sản nghiệp lớn. Có thể là tổng giám đốc Bùi cảm thấy nếu chỉ nhận nhân viên nội bộ mà lại đầu tư khủng thì hơi phô trương lãng phí.
Cho nên đón một ít khách bên ngoài để lấy lại lợi nhuận.
Nhưng thật ra cũng không hoàn toàn là như vậy.
Là vì hệ thống có phân biệt vô cùng nghiêm khắc đối với chuyện này.
Nếu bộ phận này chỉ mở cho nhân viên nội bộ của Đằng Đạt vậy thì nó chỉ thuộc một phần phúc lợi của nhân viên, kinh phí cho phép vô cùng giới hạn.
Nhưng nếu là một công ty bình thường, công ty du lịch mở ra cho bên ngoài vậy thì nó chính là một tài sản chính đáng có năng lực kiếm lời, ngân sách cho phép đầu tư sẽ được tăng cao.
Nếu đã có thể tiêu nhiều tiền thì hà cớ gì lại không làm chứ?
Đương nhiên mở ra bên ngoài đồng nghĩa với việc sản nghiệp này có khả năng kiếm lời, đây là một tai họa ngầm.
Vẫn phải xem xem phương án này của Bao Húc cụ thể làm thế nào mới được.
Bao Húc giới thiệu: “Tổng giám đốc Bùi, đúng như cái tên ‘Chịu Khổ Travel’ của công ty du lịch này, ta hy vọng trong quá trình du lịch có thể mang đến cho tất cả mọi người trải nghiệm hoàn toàn khác với chuyến du lịch thông thường.”
“Chịu Khổ Travel sẽ đưa khách đến những nơi có môi trường tồi tệ, điều kiện khó khăn, phong cách đặc biệt, trong môi trường cực đoan này có thể khiến họ cảm nhận được cuộc sống hiện tại không dễ dàng, cảm nhận được cảm giác hạnh phúc.”