Bây giờ xem ra, chuyện không đơn giản như thế.
Nhưng câu của Lý Nhã Đạt cũng cho nàng chút lòng tin.
Hơn một năm ở Đằng Đạt, Đường Diệc Xu cũng tham gia rất nhiều việc. Đồng nghiệp ở Đằng Đạt cũng rất tốt, nàng cũng không hướng nội như trước nữa.
Từ lúc vào Đằng Đạt, Đường Diệc Xu cảm thấy mình dược quan tâm rất nhiều, nhưng đến giờ chỉ là con sen của mèo thôi, làm người ghi chép cuộc họp, cống hiến của mình thật sự không xứng với mức lương thực tập mình nhận được.
Nếu có thể làm tốt nền tảng game này, san sẻ cho Đằng Đạt thì cũng không tồi.
“Được rồi, vấn đề nền tảng game ngươi không cần lo, việc chuẩn bị thời kỳ đầu ta sẽ giúp ngươi làm ổn thỏa.”
“Là người phụ trách, mấy chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào, chủ yếu là ngươi tìm tòi ý đồ của tổng giám đốc Bùi.”
“Đợi ngươi tìm hiểu xong rồi thì không cách thành công xa nữa.”
Đường Diệc Xu gật đầu: “Được, được rồi.”
“Vậy ngươi về đợi tin tức của ta, ta giao việc bên đây lại rồi gọi cho ngươi.”
Tiễn Đường Diệc Xu, Lý Nhã Đạt về chỗ làm việc, trầm tư.
Sau đó nàng đã gọi điện cho Hồ Hiển Bân đang đi du lịch, nói vài câu đơn giản, lại gọi cho tác giả ‘Vĩnh Đọa Luân Hồi’, bảo hắn đến Game Đằng Đạt một chuyến.
Vu Phi vẫn đang ở Kinh Châu, ở lớp linh cảm sửa nội dung ‘Vĩnh Đọa Luân Hồi’, cũng đến Game Đằng Đạt mấy lần, cũng có qua lại mấy người phụ trách Game Đằng Đạt, cũng khá quen thuộc.
Hơn nửa tiếng sau, Vu Phi đến.
Lý Nhã Đạt cùng hắn đến phòng họp.
“Sao vậy chị Lý, kịch bản game có vấn đề gì cần sửa đổi sao?” Vu Phi hỏi.
Lý Nhã Đạt lắc đầu: “Không phải chuyện của cốt truyện.”
“Lần này gọi ngươi đến chủ yếu là muốn nhờ ngươi giúp một việc, đương nhiên, lương ta sẽ nói với tài vụ, kết toán ngày.”
Vu Phi nói: “Chị Lý, ngươi nói xem, cần giúp đỡ gì ta sẽ không từ chối, tiền bạc gì chứ?”
“Chỉ cần ngươi nói ta giúp thế nào.”
Lý Nhã Đạt dừng lại: “Làm giám đốc kế hoạch hai tháng.”
Vu Phi suýt tưởng mình nghĩ nhầm: “Hở?”
“Giám đốc kế hoạch? Giám đốc kế hoạch gì?”
Lý Nhã Đạt nói: “Đương nhiên là giám đốc kế hoạch Game Đằng Đạt, còn giám đốc kế hoạch gì khác sao?”
Vu Phi chỉ mình: “Ồ?”
“Ta là giám đốc kế hoạch?”
“Ta vốn không hiểu về thiết kế game! Sao ta làm giám đốc kế hoạch được!”
Vu Phi ngạc nhiên, nếu không phải quen biết Lý Nhã Đạt từ trước, suýt nữa đã tưởng nàng đang nói đùa với mình.
Thiết kế game là việc chuyên ngành!
Vu Phi cảm thấy mình chỉ là tác giả bình thường mà thôi, viết quyển sách này có thể được tổng giám đốc Bùi để mắt đến đã may lắm rồi, giám đốc kế hoạch nào phải chuyện mình làm được?
Lý Nhã Đạt giải thích: “Chỉ tiếp quản tạm thời thôi.”
Vu Phi lắc đầu như trống bỏi: “Cũng không được!”
“Chị Lý, chuyện này không đùa được đâu! Rất nghiêm trọng!”
Lý Nhã Đạt gật đầu: “Ta rất nghiêm túc!”
“Ngươi xem, tình huống là thế này.”
“‘Vĩnh Đọa Luân Hồi’ vốn do Hồ Hiển Bân phụ trách, nhưng hắn cầm nhân viên ưu tú thứ hai lên, đi du lịch rồi. Đi hơi vội nên hắn đưa việc cho ta.”
Vu Phi gật đầu, cái này rất hợp lý.
Dù sao thì Lý Nhã Đạt chính là nhà thiết kế chính ban đầu của ‘Quay Đầu Là Bờ’, Hồ Hiển Bân giao công việc cho nàng, thuận lý thành chương.
Lý Nhã Đạt nói tiếp: “Nhưng ta vừa nhận được nhiệm vụ, sẽ chuyển đến bộ phận khác, công việc ở đây cũng rất quan trọng.”
“Nên ta nói với Hồ Hiển Bân, để ngươi đến để ý dự án ‘Vĩnh Đọa Luân Hồi’ này, đến lúc Hồ Hiển Bân về thì không thành vấn đề nhỉ?”
“Thật sự cũng không có gì khó, phương á thiết kế đã làm sẵn rồi, mọi người làm gì đều có tính toán, không cần ngươi giục, chỉ cần lúc gặp vấn đề đưa ra chủ ý là được.”
“Thật sự không được, ngươi gọi cho ta hoặc Hồ Hiển Bân là được.”
Vu Phi cũng phải cạn lời.
Tuy nghe ra mỗi bước đều rất hợp lý, nhưng để một tác giả văn học mạng làm giám đốc kế hoạch là sao?
Huống chi bộ phận game Đằng Đạt đỉnh nhất trong ngành, giám đốc kế hoạch thì không hợp thói thường!
“Thế… tổng giám đốc Bùi có thể đồng ý chuyện này không?” Vu Phi hỏi.
Lý Nhã Đạt nghĩ nghĩ: “Chắc không thành vấn đề nhỉ? Tổng giám đốc Bùi dùng người không câu nệ, nói không chừng hắn sẽ rất vui vẻ.”
“Như vậy, ta gọi điện cho tổng giám đốc Bùi.”
Lý Nhã Đạt lấy điện thoại ra, báo với tổng giám đốc Bùi.
Chẳng mấy chốc nàng đã tắt máy: “Ngươi xem, ta nói tổng giám đốc Bùi chắc chắn sẽ đồng ý, với lại còn cực kỳ ủng hộ!”
Vu Phi:”...”
Đây là sự thần kỳ của Đằng Đạt sao?
Dự án vẫn đang nghiên cứu phát triển, giám đốc kế hoạch chạy ra ngoài du lịch, tùy tiện tìm một tác giả văn học mạng đến thay thì lạ quá!
Nhưng tổng giám đốc Bùi đều là gật đầu, thế còn nói gì nữa.
Vu Phi cũng từng mê muốn làm giám đốc kế hoạch.
“Thế được rồi, thế ta thay lớp một tháng, dốc hết sức.”
Sáng thứ 3, ngày 7 tháng 8.
Bùi Khiêm ngủ một giấc đến lúc tỉnh tự nhiên, sau đó vươn vai thức dậy một cách thỏa mãn.
Không cần lo lắng chuyện kết toán đúng là thoải mái mà!
Đương nhiên nói không lo lắng cũng chỉ là tạm thời, chẳng qua là hai tháng này tương đối ổn định mà thôi.
Hôm qua sau khi đã sắp xếp xong chuyện của nền tảng game Triều Lộ, Bùi Khiêm gọi điện thoại cho Lương Kinh Phàm nói với hắn chuyện thi công tổng bộ Đằng Đạt trước.
Chuyện này không cần gấp gáp phải cần bàn bạc kỹ lưỡng. Nói Lương Kinh Phàm suy nghĩ chọn địa điểm trước, đưa ra phương án cơ bản nhất, sau đó mới bắt tay vào bắt đầu xây dựng.
Tuy nói tòa này sẽ không có lời nhưng cụ thể xây thế nào thì vẫn có khác biệt rất lớn.
Tòa nhà tổng bộ là nơi mà phần lớn nhân viên làm việc mỗi ngày.
Rốt cuộc tòa nhà này xây thế nào mới có thể vừa tốn nhiều tiền vừa giảm thấp hiệu suất làm việc của nhân viên, khiến bọn họ ở nhà không muốn đi làm, cho dù đến làm cũng không muốn làm việc?
Đây là một kỹ thuật làm việc.
Cho nên cùng với lúc Lương Kinh Phàm chọn địa chỉ, đưa ra phương án sơ bộ thì Bùi Kiêm cũng phải suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc tòa này nên xây thế nào mới đạt được yêu cầu của mình.