Thế là đa số game đều sẽ bị người chơi điên cuồng gỡ xuống, sau đi tới tới lui lui nền tảng không kiếm được một phần tiền, chẳng phải tuyệt vời lắm sao?
Nếu người chơi thật sự đều giống như trùng đế giày, để mua chiết khấu 50% không quan tâm điên cuồng gỡ game xuống, khiến nền tảng này nhanh flop hơn, thế thì quá hoàn hảo!
Đường Diệc Xu lấy sổ: “Đàn anh, ta đều nhớ rồi.”
Bùi Khiêm gật đầu, đối với Tiểu Đường, hắn vẫn rất yên tâm.
Dù là nghe lời hay là kéo sập nền tảng game đều rất yên tâm.
“Thế ngươi muốn để ai đến phụ trách nền tảng game với ngươi?” Bùi Khiêm hỏi.
Đường Diệc Xu rõ ràng đã nghĩ xong: “Ta muốn để chị Nhã Đạt đi cùng ta!”
Bùi Khiêm: “?”
Nhóc con giỏi lắm, đợi ta?
Lý Nhã Đạt cũng là một trong những nhà thiết kế chính của Game Đằng Đạt, giao việc cho Hồ Hiển Bân, đã lui việc về ở ẩn lâu rồi.
Dẫn Lý Nhã Đạt đi làm người phụ trách của nền tảng game?
Chẳng trách Tiểu Đường nói “làm không được thì có thể tìm ngươi thay”, vốn đã có kế hoạch sẵn rồi!
Cái này hơi khó cho Bùi Khiêm.
Nhưng nghĩ khác đi, trước đó đã đồng ý. Nếu bây giờ không đồng ý nữa, nói không chừng Tiểu Đường cũng không đi nữa.
Với lại, trông có vẻ Lý Nhã Đạt đã rút lui, bắt đầu làm cá muối rồi, không phải nàng vẫn ẩn náu trong bộ phận game Đằng Đạt, âm thầm phá hoại sao?
Đưa nàng ra khỏi bộ phận game, làm cấp dưới của Tiểu Đường đến nền tảng game, tuy bất lợi cho nền tảng game, nhưng đối với bộ phận game Đằng Đạt cũng là tin tức tốt.
Lý Nhã Đạt là người không có cảm giác tồn tại nhất trong số những người đảm nhiệm giám đốc kế hoạch trong Đằng Đạt, người ngoài công ty biết nàng rất ít, thậm chí trong công ty cũng không nhiều người biết nàng.
Dù sao thì Đằng Đạt phát triển rất nhanh, sau Lý Nhã Đạt “lui cung”, tập đoàn Đằng Đạt nhanh chóng tăng thêm nhiều người mới.
Không cần lo sẽ lộ quan hệ nền tảng game Triều Lộ và Đằng Đạt.
Nghĩ tới nghĩ lui hình như không thể không chấp nhận.
Đương nhiên tất cả đều phải có tiền đề, chính là chuyện nền tảng game phải do Tiểu Đường quyết.
Cuối cùng Bùi Khiêm vẫn gật đầu: “Được rồi, nhưng có yêu cầu: Ngươi không thể chuyển gì cũng hỏi Lý Nhã Đạt, nàng chỉ đi giúp đỡ ngươi thôi, sau một hai tháng, nền tảng game ổn định, ngươi có thể chính thức nhận, nàng sẽ về.”
Đường Diệc Xu khẽ gật đầu: “Được rồi đàn anh.”
Nàng nghĩ, vẫn đi một hai tháng xem tình hình thử, nếu thật sự không làm được việc này thì tính sau.
d...
Mười phút sau, Đường Diệc Xu lên tầng, gọi Lý Nhã Đạt đến văn phòng.
Sau đó thành lập một công ty mới, lập nền tảng game Triều Lộ, nói với nàng.
Lý Nhã Đạt đẩy kính dày cộm, bên trên hoàn toàn chấn động.
“Muốn làm nền tảng game, nhưng phải hoàn toàn rạch ròi quan hệ với Đằng Đạt?”
Đầu tiên không nhắc Tiểu Đường làm người phụ trách, gọi nàng đi giúp đỡ, bản thân nền tảng game này đã khiến Lý Nhã Đạt cảm thấy rất lạ rồi.
Theo nàng thấy, Đằng Đạt muốn làm nền tảng game, đơn giản là chuyện thuận lý thành chương thôi.
Có nhiều game hay, nhiều người chơi cực trung thành, làm nền tảng game nằm không cũng có thể kiếm được tiền, làm từ lâu rồi!
Nhưng vấn đề là đã muốn làm nền tảng game, rạch ròi quan hệ với Đằng Đạt là sao?
Như vậy, tất cả dư luận, người chơi và tài nguyên của Đằng Đạt đề không dùng đến, nền tảng game này vốn bắt đầu từ con số không, ngoài tiền ra thì chẳng có gì.
Làm nền tảng game đương nhiên cần có tiền, nhưng chỉ có tiền thì còn lâu mới đủ.
Rõ ràng có thể chơi mô hình đơn giản, muốn làm thành độ khó địa ngục, ý đồ gì đây?
Vẫn rất đáng nghi.
Làm nền tảng game muốn thành lập một công ty mới, do Viên Mộng đầu tư, nhưng không phải công ty con của Đằng Đạt, mà chỉ chiếm 70% cổ phần. 30% còn lại sẽ phân cho tất cả nhân viên cốt cán, lão làng.
Số cổ phần này, đương nhiên Lý Nhã Đạt cũng có phần.
Tuy trước khi công ty chưa phát triển, cổ phần không dùng, không thể tạo ra tiền mặt, nhưng cũng là cổ phần.
Tóm lại, Lý Nhã Đạt cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, không giống phong cách làm việc tổng giám đốc Bùi mở sản nghiệp mới trước đó.
Nhưng nếu là sản phẩm tinh xảo, lại cảm thấy đây là chuyện giống như tổng giám đốc Bùi sẽ làm ra, dù sao thì tổng giám đốc Bùi vẫn làm độc lập, nếu để người ta dễ dàng đoán được hắn không phải tổng giám đốc Bùi.
Lý Nhã Đạt cố gắng nghĩ nghĩ, vẫn không có manh mối gì.
“Tổng giám đốc Bùi có nói vì sao làm vậy không?” Lý Nhã Đạt hỏi.
Đường Diệc Xu lắc đầu: “Không có, đàn anh chỉ nói đợi sau này ta sẽ hiểu.”
Quả nhiên là phong cách nhất quán của tổng giám đốc Bùi.
Sau khi Lý Nhã Đạt suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Được rồi, ta đi với ngươi.”
“Trước đó ta làm người phụ trách, chủ yếu là cảm thấy nhân tài bộ phận game nhiều, đã không cần đến ta nữa.”
“Nhưng bây giờ đã có cần dùng đến rồi, thế đương nhiên ta không từ chối!”
Đường Diệc Xu rất vui vẻ: “Tốt quá rồi chị Nhã Đạt, có ngươi thì ta yên tâm rồi!”
Lý Nhã Đạt cười cười: “Ngươi đừng vui mừng quá sớm, ta sẽ nghiêm túc làm theo yêu cầu của tổng giám đốc Bùi, chỉ là cấp dưới của ngươi, tuyệt không quyết định quá nhiều.”
“Tổng giám đốc Bùi đã chọn ngươi là người phụ trách, chắc chắn có lý do của hắn. Nhất định là vì ngươi có điểm sáng mà chúng ta không có.”
“Nên, gặp phải vấn đề gì thì ngươi cứ tư duy độc lập, đừng dựa theo trải nghiệm vốn có của nhân viên cũ chúng ta, như thế có thể trái với kỳ vọng của tổng giám đốc Bùi.”
“A…” Đường Diệc Xu hơi hẫng: “Nhưng ta không hiểu gì.”
Lý Nhã Đạt nói: “Lúc ta mới làm người phụ trách bộ phận game cũng không biết gì hết, cái này bình thường.”
“Bây giờ nhớ lại, có thể vì không hiểu gì nên mới có thể làm được. Bây giờ mới có thể làm xong. Bây giờ bảo ta làm người phụ trách, cứ lo lắng thì sẽ không có năng lượng.”
“Tin ta, tổng giám đốc Bùi nói ngươi có thể, thế nhất định ngươi có thể.”
Đường Diệc Xu miễn cưỡng gật đầu: “… Được rồi.”
Vốn tưởng có Lý Nhã Đạt thì mình có thể buông tay không lo gì.