Mấy quy định này có thể đảm bảo nền tảng game giấu trong thời gian dài, đốt càng nhiều càng tốt.
“Đầu tiên, muốn đăng ký công ty mới, bên Đằng Đạt phải đầu tư thông qua đầu tư Viên Mộng, chiếm 70% cổ phần. 30% còn lại, đã có các thành viên cốt cán công ty mới.”
“Đừng lộ qua hệ công ty này với Đằng Đạt với bên ngoài, cũng đừng liên hệ gì với các sản nghiệp của Đằng Đạt.”
“Ví dụ, đừng đưa game Đằng Đạt lên, đừng lên website TPDB, đừng làm tuyên truyền liên quan đến sản nghiệp quanh Đằng Đạt,...”
“Không chỉ là ngươi, tất cả nhân viên nền tảng đều ghi nhớ điều này.”
“Về phần vì sao… trước tiên đừng hỏi, sau này ngươi sẽ hiểu thôi.”
Suy nghĩ xem làm thế nào tách rời liên hệ sản nghiệp mới và Đằng Đạt, Bùi Khiêm cũng nghĩ rất lâu.
Tiền vốn của Đằng Đạt, chắc chắn là vào mấy sản nghiệp này.
Nếu là đầu tư hết vào công ty con thì tương đối dễ lộ, nhưng nếu là công ty do đầu tư Viên Mộng đầu tư thì sao?
Thế thì tương đối dễ giấu!
Ví dụ Tinh Điểu Fitness của Xa Vinh, và công ty khác đầu tư Viên Mộng đầu tư vào… đa số mọi người đều sẽ không nhìn ra được chúng có liên quan Đằng Đạt.
Dù sao thì đầu tư Viên Mộng đầu tư hoàn toàn không lựa chọn, công ty đầu tư quá nhiều, cũng nhiều công ty bình thường.
Thế thì giấu sản nghiệp mới vào trong công ty của đầu tư Viên Mộng đầu tư vào, có thể giảm nguy hiểm bị phát hiện sao?
Nếu nhắc nhở tất cả nhân viên giữ bí mật, giống như kế hoạch đường cùng của Khâu Hồng, thế thì khả năng bị phát hiện sẽ giảm xuống.
Website TPDB là nguy hiểm tiềm ẩn, dù sao thì bên trong có lối vào cho nhân viên, các bộ phận của Đằng Đạt đều có thể tra được. Nhưng không đầu tư hết vào công ty con, sẽ không xuất hiện trên website TPDB.
Bây giờ cũng không có website như Tianyancha, cộng đồng mạng bình thường không đào sâu, rất khó đào ra quan hệ nền tảng game Triều Lộ và tập đoàn Đằng Đạt.
Đường Diệc Xu không hỏi nhiều, cúi đầu ghi chú lên sổ.
Bùi Khiêm nói tiếp: “Với lại còn vấn đề chia phần trăm và thời gian dùng thử…”
Nói một cách đơn giản, game bên trên chia 5-5, tất cả game đều trải qua thời gian dùng thử một tuần, không qua thời gian dùng thử thì phải gỡ xuống, hoàn trả.
Đường Diệc Xu ghi được đến một nửa, dừng lại.
“Đàn anh, chỗ này ta không nghe hiểu.”
“Chia 50-50 rất dễ giải thích, thời gian dùng thử cũng rất dễ hiểu.”
“Nhưng, nếu không qua thời kỳ dùng thử, là nói người chơi không có game có thể chơi, với lại chỉ có thể được hoàn trả một nửa sao?”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”
“Game có thời hạn hoàn tiền, nếu người chơi game này không vượt qua thời gian hoàn tiền, ví dụ chỉ chơi hai tiếng, thế thì đi theo lưu trình hoàn trả bình thường, hoàn trả toàn bộ.”
“Nhưng nếu vượt thời hạn hoàn trả, chứng tỏ người chơi đã thể hội vui vẻ của game, thậm chí đã trải nghiệm vui vẻ nhất trong game. Lúc này mà hoàn tiền hết chắc chắn không công bằng đối với nhà sản xuất.”
“Nên, trả một nửa tiền cho người chơi, một nửa cho nhà phát hành, ý là: Tuy game này chất lượng kém, muốn gỡ xuống, nhưng người chơi có thể mua nửa giá và giữ trong kho game của mình. Như vậy cả người chơi và nhà phát hành đều sẽ không lỗ.”
Dù là ai cũng được, chỉ không thể giữ lại cho nền tảng nhà mình.
Trả hết cho người chơi thì sức hấp dẫn với người chơi quá lớn, trả hết cho nhà phát hành thì cũng thu hút nhà phát hành nhiều, hiệu quả khuyên người ta chùn chân không rõ. Nên, Bùi Khiêm quyết định chia ra, mỗi bên một nửa, như vậy có thể vừa làm người chơi chùn chân vừa khiến nhà phát hành chạy vội.
Đường Diệc Xu gật đầu tỏ ý mình đã hiểu rồi.
Nhưng chẳng mấy chốc, nàng vừa nhắc đến vấn đề mới.
“Nhưng như vậy, nếu người chơi không đề xuất tất cả game, để tất cả các game trong thời kỳ dùng thử đều gỡ xuống, thế chẳng phải có thể mua game nửa giá mãi sao?”
Bùi Khiêm suýt nữa cười thành tiếng.
Còn có chuyện tốt vậy sao?
Ngươi cũng lạc quan quá, chuyện thế này ta vốn nghĩ cũng không dám nghĩ!
Rõ ràng, Tiểu Đường vẫn rất đơn thuần, không hiểu môn đạo trong đây.
Bùi Khiêm giải thích: “Chắc chắn loại người này có tồn tại, nhưng sẽ không phải chủ lưu của nhóm người chơi.”
“Nếu suy xét tình hình tương đối cực đoan này, người chơi mua một trò chơi xuất sắc bằng nửa giá, trong thời gian dùng thử có được bình luận kém, để gỡ nó xuống. Vậy vấn đề chính là: Game này sẽ không cập nhật gì trên nền tảng của chúng ta, tất cả nội dung DLC đều không có; Với lại, người chơi sau này muốn mua game này cũng không mua được.”
“Nên, nếu ngươi cảm thấy game rất xuất sắc, muốn chơi lâu dài, tốt nhất đừng gỡ nó xuống; Nếu ngươi cảm thấy một game không ổn, gỡ xuống cũng sẽ không có tổn thất gì, thế có thể bỏ phiếu gỡ nó xuống.”
“Sẽ không dẫn dắt người chơi đưa ra lựa chọn, người chơi tự chọn, tự nhận hậu quả.”
“Đa số người chơi chia thành quan hệ lợi ích lâu dài và lợi ích trước mặt.”
Bùi Khiêm hy vọng tất cả người chơi có tầm nhìn ngắn như thế, đơn thuần muốn mua nửa giá mà gỡ tất cả các game, thế thì áng chừng nền tảng game này sẽ nhanh chóng flop, thật sự biến thành “Triều Lộ”.
Nhưng rất đáng tiếc, rõ ràng chuyện tốt thế này không thể xảy ra, trừ khi người chơi của nền tảng đều là trùng đế giày, chỉ có thể thấy được lợi ích nhỏ trước mắt, không thấy được cập nhật DLC tương lai của game, điều chỉnh phiên bản, chiết khấu mua, cũng hoàn toàn không suy nghĩ cho người chơi khác.
Có thể thấy, mấy cái này không có ảnh hưởng quá lớn đến những game xuất sắc thật sự.
Cũng không có cách nào, game xuất sắc đến đâu cũng được hoan nghênh, Bùi Khiêm cũng không tìm được lý do phù hợp để xóa mấy game này.
Chủ yếu kiểu cơ chế này là xóa game có chất lượt tương đối kém, sẵn tiện tổn hại đến những game có chất lượng tập trung.
Game rác kiểu gì cũng sẽ có người chơi mua, vậy cũng sẽ có doanh thu chia. Càng nhiều game gỡ xuống, tiền kiếm được càng ít.
Lại suy xét thời kỳ đầu đây là nền tảng rác nhỏ không có danh tiếng gì, lại đan tâm chia hoa hồng 50-50, chắc chỉ có thể nhận được game rác thôi.