Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 2286 - Chương 2286. Kẻ Hèn Này Tuy Bất Tài, Cũng Đã Từng Đảm Nhiệm Chức Vụ Giám Đốc Kế Hoạch Cho Game Thương Dương

Chương 2286. Kẻ hèn này tuy bất tài, cũng đã từng đảm nhiệm chức vụ giám đốc kế hoạch cho Game Thương Dương
Chương 2286. Kẻ hèn này tuy bất tài, cũng đã từng đảm nhiệm chức vụ giám đốc kế hoạch cho Game Thương Dương

Mấy lời này hoàn toàn là nói thật.

Ở trong nước, có rất ít các nhà phát hành game có được khí thế cứng rắn như Đằng Đạt, hoàn toàn không dựa vào bất kỳ kênh nào, gắn bó chặt chẽ với nền tảng game chính thức

Hầu hết các nhà phát hành game nhỏ, tác phẩm không đủ nổi bật trên nền tảng chính thức, chỉ có thể làm việc chăm chỉ để có được nhiều kênh hơn, cơ hội kiếm tiền mới có thể lớn hơn một chút.

Khi game của nhà phát hành không có sức cạnh tranh mạnh mẽ thì quyền phát biểu của kênh đương nhiên sẽ được phóng đại vô hạn, suy cho cùng thì kênh nắm giữ tài nguyên và kiểm soát người chơi.

Trước mắt, dùng câu “rối thành một nùi” để chỉ mấy kênh mua sắm ở trong nước cũng không hề nói quá, rất nhiều kênh có thể chiếm tới hơn 70%.

Vì vậy, việc phân chia 5:5 của nền tảng game Triều Lộ thoạt nhìn trông rất gian trá, nhưng thật sự cũng không gian trá đến thế, mấu chốt là so sánh nó với ai.

Đường Diệc Xu cố gắng hết sức học thuộc những thông tin cơ bản mà Lý Nhã Đạt đưa ra, nhưng nàng còn chưa kịp ghi nhớ thì đã có một nhân viên đi tới nói: “Giám đốc Đường, người của công ty thứ nhất đã đến, có lẽ bởi vì hôm nay không bị tắc đường, nên bọn họ đến sớm hơn mười phút đồng hồ so với dự kiến.”

Đối với việc xưng hô với Đường Diệc Xu cũng là một vấn đề.

Thông thường mà nói, ngoại trừ một số rất ít người ở Đằng Đạt được gọi là tổng giám đốc X, những người khác đều được gọi thẳng bằng tên, hoặc là anh X và chị X, xét cho cùng thì không khí làm việc ở Đằng Đạt khá là hài hòa, về cơ bản không tồn tại quá nhiều chế độ cấp bậc, chẳng qua là mỗi người một việc và chịu trách nhiệm về những nhiệm vụ cụ thể khác nhau mà thôi.

Nhưng vấn đề là dù độ tuổi hay kinh nghiệm làm việc, Đường Diệc Xu đều thấp hơn những nhân viên này, gọi bằng chị có vẻ không phù hợp, thế nhưng gọi thẳng tên hay gọi Tiểu Đường thì rõ ràng càng không phù hợp.

Cho nên, dựa theo thói quen của Đằng Đạt, dưới tình huống này cứ gọi là “giám đốc”, ý nói Đường Diệc Xu trên danh nghĩa là CEO của công ty, trên thực tế là đại diện cho tổng giám đốc Bùi đến để tiến hành giám sát bộ phận.

Trong nháy mắt, Đường Diệc Xu có phần luống cuống tay chân: “Hả? Ta vẫn chưa kịp học thuộc nữa...”

Lý Nhã Đạt nói: “Không sao đâu, chưa thuộc thì chưa thuộc thôi, kênh này là người lớn tuổi mà, ngươi sợ cái gì. Đến phòng tiếp tân gặp đi, đừng để người ta phải đợi lâu.”

Đường Diệc Xu loay hoay một lúc mới đứng dậy, có chút lo lắng đi đến gặp đại diện của công ty game.

Trong phòng tiếp tân, có nhân viên bưng trà lên.

Đường Diệc Xu ngồi trên ghế sofa, cố gắng ép cho chính mình ngồi thẳng lưng, thể hiện sự uy nghiêm của một người phụ trách bộ phận

Người ngồi đối diện, có hơi hói, thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ có hơi “tự cảm thấy bản thân cực kỳ tài giỏi”, theo bản năng khiến Đường Diệc Xu cảm thấy hơi không thoải mái.

Tại sao lại không thoải mái chứ?

Có thể là bởi vì loại khí chất này, không hợp với khí chất của Đằng Đạt!

Các nhân viên của Đằng Đạt dù có lập được bao nhiêu thành tích thì vẫn luôn giữ dáng vẻ khiêm tốn, dù sao thì một người có ưu tú đến đâu, có đạt được kết quả tốt đến cỡ nào, thì chỉ cần nghĩ tới phía trên còn có một tổng giám đốc Bùi, sẽ tự nhiên mà khiêm tốn trở lại. 

Tuy khí chất không hài hòa, nhưng Đường Diệc Xu vẫn cố gắng tỏ ra tôn trọng, suy cho cùng, không thể dựa vào ấn tượng xấu ban đầu mà phủ nhận một người.

“Xin chào, giám đốc Đường. Lần đầu gặp mặt, cứ gọi ta là lão Lưu.”

“Ông chủ của bọn ta gần đây khá bận rộn, dù sao thì thành tích của game cũng khá ổn áp mà, nên phải đi công tác, không thể từ chối được. Vì vậy, ta thay mặt hắn đến đây với tư cách là giám đốc kế hoạch.”

“Có thể ngươi không biết rõ lắm về ta, thật không dám giấu diếm, kẻ hèn này tuy bất tài, thật ra cũng đã từng đảm nhiệm chức vụ giám đốc kế hoạch cho Game Thương Dương.”

“Hơn nữa, game của bọn ta đã xuất hiện trên nhiều kênh game, hiệu quả cũng cực kỳ tốt, tin rằng lần hợp tác này sẽ là sự lựa chọn đôi bên cùng có lợi!”

Lão Lưu chậm rãi bàn chuyện với Đường Diệc Xu.

Thật ra, khi lần đầu tiên nhìn thấy Đường Diệc Xu, hắn có chút ngạc nhiên, thậm chí là có chút thất vọng.

Cô nhóc miệng hôi sữa này mà lại là bà chủ của một công ty sao?

Nhìn thế nào cũng cảm thấy có gì đó không ổn!

Nếu muốn trở thành một nền tảng game, thì hoặc là có tiền, hoặc là có tài nguyên.

Nếu cả hai đều không có, thì nhất định phải có trình độ chuyên môn, như vậy mới có thể nhận tiền từ các nhà đầu tư và lôi kéo được một số tài nguyên từ các mối quan hệ của mình.

Nhưng nhìn Đường Diệc Xu tuổi còn trẻ như vậy, sao có thể có tài nguyên hay trình độ chuyên môn chứ?

Rõ ràng, lời giải thích duy nhất chính là có tiền.

Lại là một cô chiêu trẻ tuổi giàu có? 

Ồ, tại sao nói là “lại” ý hả...

Dễ nhận thấy thôi, công ty mới, bà chủ trẻ tuổi, cậu ấm cô chiêu, cái loại tổ hợp này làm lão Lưu gợi lại một số kỷ niệm không mấy tốt đẹp.

Nhớ năm đó, vào lúc Đằng Đạt vừa mới thành lập không lâu, hắn từng đến phỏng vấn, cũng là bị cái loại tổ hợp như này ép đến nỗi trực tiếp thối lui, từ chối tiếp khách.

Điều này khiến lão Lưu theo bản năng cảm thấy cái nền tảng game Triều Lộ này có hơi không đáng tin cậy.

Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn cảm thấy nói không chừng đây có thể là một chuyện tốt.

Nếu bà chủ của nền tảng game này là một cô nhóc trẻ tuổi, điều đó có nghĩa là sẽ dễ dàng để qua mặt hơn, đúng không?

Dù có khoe khoang một chút thì đối phương cũng sẽ không nhìn ra được, phải không?

Vì vậy, lão Lưu trực tiếp đưa ra quân bài của mình, nói rằng hắn đã từng giữ chức vụ giám đốc kế hoạch ở Game Thương Dương.

Dù là ở Kinh Châu, hay thậm chí là giới game trong nước, Game Thương Dương bây giờ cũng đã có tiếng tăm lừng lẫy.

Hết chương 2286.
Bình Luận (0)
Comment