Đi tìm nền tảng để hợp tác, kết quả vì bug mà không hợp tác thành công, ai gặp chuyện này cũng tức giận. Nên Nghiêm Kỳ về tức giận với người nghiên cứu phát triển, nói bọn họ làm việc không nghiêm túc, bảo bọn họ thay đổi bug.
Kết cả buổi trưa thử nghiệm và nghiên cứu phát triển đều không ngủ trưa, cơm cũng ăn qua loa, tra game hết mấy lần.
Mà mấy bug này cũng không xuất hiện nữa!
Cái gọi là xuất hiện lại chính là dựa vào những thao tác lúc xuất hiện bug để làm lại lần nữa, gặp phải bug này lần nữa, như vậy mới có thể thông qua quá trình tim được cụ thể vấn đề ở đâu, mới có thể kê đúng thuốc đúng bệnh được.
Nhưng nếu xuất hiện cũng chẳng xuất hiện thì sửa kiểu gì?
Đừng nói chỉnh sửa, thử mấy lần đều không thể xuất hiện nữa, thậm chí mọi người đều bắt đầu hoài nghi bug này rốt cuộc có tồn tại không.
Đến cả Nghiêm Kỳ cũng bắt đầu nghi ngờ mình rồi.
Chẳng lẽ là mình đem nhầm phiên bản? Xem bản nghiên cứu phát triển thành phiên bản ổn định mang đến đây, nên mới có nhiều bug như vậy?
Vừa nghĩ vì mình mọi người không ăn trưa được mấy, Nghiêm Kỳ cảm thấy rất áy náy.
Thế là, hắn gỡ game trước đó rồi cài lại, hy vọng lần này có thể thể hiện trước mặt giám đốc Đường.
Nếu thật sự vì mình lấy sai phiên bản game mới nhiều bug như vậy, thế thì để giám đốc Đường chơi lại một lần, không bug thì có thể ký hợp đồng.
Đường Diệc Xu trầm mặc một lúc, vẫn nhận điện thoại: “Được rồi, chúng ta đến phòng khác thôi.”
...
Nửa tiếng sau.
Đường Diệc Xu trả điện thoại cho Nghiêm Kỳ.
Hai người không tin được.
Lại chạy thêm nữa tiếng, kết quả lần này tìm ra mười bốn bug.
Còn nhiều hơn trước hai cái!
Với lại lần này Nghiêm Kỳ còn tận mắt xem cả quá trình, mỗi lần đụng phải bug, lòng hắn không khỏi run lên.
Đợi mười bốn bug được tìm ra hết, rõ ràng biểu cảm của Nghiêm Kỳ hơi hoài nghi nhân sinh, thậm chí cảm thấy có phải mình nằm mơ không, có phải trúng huyền thuật không.
Tình huống gì!
Vốn dĩ trước đó hắn thử tới thử lui xác nhận ba bốn lần, chắc chắn trên điện thoại bản ổn định rất ít bug mới phải!
Nhưng sao bug còn nhiều hơn trước?
Thậm chí Nghiêm Kỳ hoài nghi, may mắn chỉ nửa tiếng.
Nếu chơi thêm một lúc, e rằng số bug này không không chỉ nhân lên gấp bội!
“Giám đốc Đường, cái này… ta…”
“Thật ngại quá!”
Nghiêm Kỳ cảm thấy cực kỳ lúng túng, thậm chí rất muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Không những là vấn đề chạy một lần vô ích, quan trọng là lại mất mặt trước giám đốc Đường.
Cái này để lại ấn tượng không đáng tin cỡ nào cho giám đốc Đường?
Vẫn ổn, trông có vẻ giám đốc Đường rất rộng rãi, ngươi cũng rất hiền hòa, hoàn toàn không tức giận.
Nhưng Nghiêm Kỳ vẫn cảm thấy mình giống đứa não tàn.
Đường Diệc Xu cúi đầu, nói: “Không sao, có thể… là thể chất ta đặc biệt…”
Nghiêm Kỳ không khỏi bật cười: “Giám đốc Đường ngươi cũng rất vui tính, cái này có liên quan gì đến thể chất.”
“Lúc này ngươi vẫn muốn an ủi ta, để ta không chốn dung thân hơn.”
“Tóm lại, rất xin lỗi! Ta về bảo bọn họ chỉnh sửa!”
Nghiêm Kỳ lại xin lỗi, sau đó cầm điện thoại đi.
...
Ra khỏi tòa nhà nền tảng game Triều Lộ, Nghiêm Kỳ vẫn chưa nghĩ thông suốt được chuyện này.
“Nói vậy, lần đầu ta đem đến cũng là phiên bản ổn định?”
“Ta không nhầm bản thử nghiệm và nghiên cứu phát triển chứ?”
“Nhưng… thật sự không xuất hiện lại!”
Nghiêm Kỳ dứt khoát tìm chỗ ngồi xuống trước cửa tòa văn phòng, sau đó lấy điện thoại ra tạo tài khoản mới, chơi lại lần nữa.
Nửa tiếng trôi qua.
“Kỳ lạ, không bug!”
“Sao ta chơi chẳng thấy bug, giám đốc Đường vừa chơi lại toàn là bug?”
“Cái này không hợp lý!”
Nghiêm Kỳ đi mấy vọng dưới tòa văn phòng, hắn hoang mang hết sức.
Không biết bây giờ nên về công ty mình hay lên tìm giám đốc Đường lần nữa?
Về công ty của mình, lỡ đâu mấy bug này vẫn không thể làm lại, thì phải làm sao?
Nhưng nếu về tìm giám đốc Đường… Không thể lại bị tìm ra được mười mấy bug nhỉ?
Đến lúc đó giám đốc Đường có tốt mấy cũng sẽ tức giận mấy.
Người ta nói, có lần lần hai không có lần ba lần bốn.
Chạy ba lần rồi, ngươi chọc tức Chu Công Cẩn sao?
Nhưng Nghiêm Kỳ lại thử tiếp, thật sự không tìm ra bug!
Lượn lờ dưới lầu mười phút, cuối cùng Nghiêm Kỳ vẫn lấy hết dũng khí, lại quay về.
Sau khi thang máy đến tầng nền tảng game Triều Lộ, Nghiêm Kỳ có mánh khóe, lần này không có trực tiếp đi vào, mà là đứng ở chỗ không ai thấy, lén chạy lại game lần nữa.
Mà sau đó, hai mắt Nghiêm Kỳ từ từ trợn tròn, trên mặt hiện ra biểu cảm không thể tin.
Cuối cùng, bug hiện lại!
Trước đó thử kiểu gì cũng không thử ra được bug, lúc này lại xuất hiện, tự nhiên xuất hiện, khiến người kia cảm thấy hình như nó vẫn luôn ở đó.
Xem ra không phải vấn đề của giám đốc Đường, mà vẫn đề là ở nơi này?
Nghiêm Kỳ trầm mặc.
Cách nghĩ này thật sự tâm linh quá, hơi khiêu chiến tam quan của hắn.
Nhưng sự thật là ngay trước mặt, bug không lừa người…
Hắn im lặng đóng tiến trình game, sau đó gọi điện cho tổ trưởng thử nghiệm và tổ trưởng nghiên cứu phát triển của công ty mình.
“Hai người các ngươi đến địa chỉ ta gửi cho các ngươi, ngay lập tức!”
“Đúng rồi, mang theo máy tính cá nhân!”
...
Năm giờ chiều.
Lý Nhã Đạt ngáp một cái, chuẩn bị đi wc.
Nếu ở Đằng Đạt, lúc này đã có thể tan ca rồi.
Nhưng để che giấu tốt hơn, nền tảng game Triều Lộ không thể giống Đằng Đạt, thời gian tan ca chỉnh lại trễ hơn chút, lùi xuống sáu bảy giờ.
Tuy thời gian tan ca này vẫn hơi không ăn nhập trong các công ty game, nhưng chí ít sẽ không rõ ràng như thế.
Tuy nhiên vừa đến cửa, nghe bên ngoài hành lang có người đang nói chuyện.
“Thật vậy! Tìm hai tiếng mà nhiều hơn tìm bug ở công ty hai ngày!”
“Ài, bug này một tuần trước xuất hiện một lần rồi, kết quả không xuất hiện lại, sao giờ xuất hiện nữa!”
“Bây giờ không vội đội, đầu tiên là ghi lại nguyên nhân bug, về từ từ sửa.”
“Biết rồi, ta đang ghi đây.”