Vì vậy, trong thời gian triển khai hoạt động vận tải hàng không, khoản lỗ lại càng tăng thêm.
Bùi Khiêm vô cùng hài lòng với điều này. Quả nhiên Lữ Minh Lượng vẫn rất đáng tin cậy và bớt lo trong công việc!
Chuyện thứ hai là tiến độ phát triển “Vĩnh Đọa Luân Hồi”.
Bùi Khiêm không ngờ rằng việc Tiểu Đường mang Lý Nhã Đạt đi cùng đến nền tảng game lại còn có bất ngờ đáng mừng.
Vì khi Hồ Hiểu Bân đi, hắn giao nhiệm vụ “Vĩnh Đọa Luân Hồi” cho Lý Nhã Đạt, mà khi rời đi, Lý Nhã Đạt lại giao nhiệm vụ này cho Vu Phi, tác giả gốc của tiểu thuyết.
Tìm một người hoàn toàn không hiểu về game làm nhà thiết kế chính, làm sao hắn nghĩ ra ý tưởng thiên tài này thế?
Quả thực là quá tuyệt vời!
Vì vậy, lúc Lý Nhã Đạt gọi điện để xin chỉ thị, Bùi Khiêm đồng ý ngay lập tức, thậm chí ước gì Vu Phi có thể làm giám đốc kế hoạch lâm thời mãi mãi.
Nhưng dù vậy, tiến độ phát triển của “Vĩnh Đọa Luân Hồi” vẫn nhanh quá sức tưởng tượng.
Với tốc độ hiện tại, e là cuối tháng này nó có thể ra mắt và gặp mặt người chơi chính thức.
“Vĩnh Đọa Luân Hồi” chỉ là một DLC, sử dụng rất nhiều cảnh tượng và quái vật của “Quay Đầu Là Bờ”, chỉ điều chỉnh một ít chi tiết.
Trong cốt truyện của “Quay Đầu Là Bờ”, nhân vật chính là một người thường, mặt tăm mày tối đánh vào Lục Đạo Luân Hồi và địa ngục Vô Gián, quá trình vô cùng gian nan.
Trong cốt truyện của “Vĩnh Đọa Luân Hồi”, nhân vật chính là một võ thần, đánh vào địa ngục Vô Gián bằng kỹ xảo cao siêu của mình và trở thành Người Trấn Ngục đầu tiên.
“Vĩnh Đọa Luân Hồi” tương đương với câu chuyện tiền truyện, cảnh tượng giống “Quay Đầu Là Bờ”, nhưng thế giới tiền truyện trông có vẻ ngăn nắp trật tự hơn một chút, nhân vật chính là kẻ phá hỏng trật tự này; còn câu chuyện chính “Quay Đầu Là Bờ” có vẻ âm trầm, hỗn loạn và tuyệt vọng hơn, nhân vật chính là một người chật vật cầu đạo.
Và điều này dẫn tới một kết quả, tất cả đồ họa đều có khả năng tái sử dụng.
Ví dụ, lấy một cảnh tượng trong nguyên tác và hơi sửa lại, thay đổi phong cách và điều chỉnh lộ trình một chút là có thể dùng cho tiền truyện.
Quái vật trong nguyên tác sửa lại tên, thêm vài kỹ năng mới và động tác mới là có thể trở thành quái vật hoặc NPC trong tiền truyện.
Nếu đặt trong game khác, hành vi này có thể tóm gọn trong hai từ: đổi da.
Trên thực tế, rất nhiều game có hiện tượng này, vừa mới đánh xong một con goblin da xanh thì sau đó sẽ xuất hiện một con goblin da đỏ, nhưng kỹ năng của goblin da đỏ mạnh hơn rất nhiều.
Dù sao dung lượng của game có hạn, tài nguyên có hạn, chỉ dùng một loại quái vật một lần quá lãng phí, dùng nhiều vài lần cũng không có hại gì. Miễn là làm tốt hơn, đừng để người chơi có cảm giác lặp lại quá nhiều là được.
Trong thiết kế game, đó có thể gọi là lười biếng sao? Đó gọi là kiểm soát tài nguyên dự án.
Mức độ tái sử dụng tài nguyên trong DLC “Vĩnh Đọa Luân Hồi” rõ ràng là rất cao. Trên thực tế, tất cả thời gian phát triển cơ bản đều dành cho hệ thống chiến đấu.
Hơn nữa, trước khi phát triển chính thức, nhóm Hồ Hiển Bân đã hoãn hai tháng để tiến hành “tích lũy cảm hứng” và “lên kế hoạch trước”, toàn bộ nội dung đều đã được thống nhất, mỗi người đều hiểu rõ ràng về nội dung công việc của mình, nên việc phát triển càng thuận lợi.
Bùi Khiêm cân nhắc, nếu phát triển quá nhanh, vậy thì sắp phải sắp xếp trước công tác tuyên truyền.
Vừa lúc, Mạnh Sướng đã nắm vững kỹ năng phản tuyên truyền, dự án “Vĩnh Đọa Luân Hồi” có thể yên tâm giao cho hắn.
Lần này Bùi Khiêm thật sự không có gì để lo lắng, dù sao ngay từ khi bắt đầu dự án “Vĩnh Đọa Luân Hồi”, hắn không có ý định lỗ vốn.
Với thành công trước đây của “Quay Đầu Là Bờ”, “Vĩnh Đọa Luân Hồi” có kém cỏi đến đâu thì DLC này có lẽ cũng bán được không ít.
Trên thực tế, nó có hai mục đích chính. Một là đặt DLC ở tiền truyện thì mua DLC trước rồi mới mua chính truyện, như vậy có thể giảm đáng kể doanh thu của “Quay Đầu Là Bờ”, từ đó đạt tới ngưỡng miễn phí của hệ thống và khiến “Quay Đầu Là Bờ” không thể tiếp tục kiếm tiền. Hai là dùng bản quyền cải biên hư vô mờ mịt giữ chân cảm hứng của các tác giả và ngăn cản các tác giả chạy đi viết mấy cuốn sách kiếm tiền.
Vì vậy, cho dù kế hoạch lần này của Mạnh Sướng thất bại, “Vĩnh Đọa Luân Hồi” thành công nho nhỏ, thì chỉ cần đừng quá nổi là hắn có thể hoàn toàn tiếp thu.
Nhận được hoa hồng tháng trước, tâm trạng của Mạnh Sướng hẳn đã ổn định hơn. Dù lần này thành công hay thất bại, Mạnh Sướng hẳn sẽ không chạy.
Tóm lại, công việc tháng này có vẻ khá nhẹ nhàng, cục diện tổng thể tương đối lạc quan.
Về phần nền tảng game Triều Lộ... vì mặt ngoài không phải bộ phận trực thuộc Đằng Đạt, nên nó tạm thời sẽ không gửi báo cáo công tác đến đây.
Bùi Khiêm định lát nữa gọi điện hỏi bên kia xem tình huống thế nào.
...
Hắn đang suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Bùi Khiêm ngẩng đầu thì thấy Hạ Đắc Thắng của Đầu tư Viên Mộng.
“Hả? Có việc sao?”
Bùi Khiêm hơi kinh ngạc, bởi vì Hạ Đắc Thắng đã lâu không tới.
Theo lý thuyết, hiện tại Đầu tư Viên Mộng hoàn toàn có thể tự vận chuyển, Hạ Đắc Thắng chỉ cần sàng lọc các dự án sắp xếp theo quy tắc tương ứng là được, lỗ lãi đều phụ thuộc vào ý trời, hắn không cần tới xin chỉ thị.
Hạ Đắc Thắng hiển nhiên cũng hiểu rất rõ điều này. Hắn nói: “Tổng giám đốc Bùi, thật ra bên Đầu tư Viên Mộng không có việc gì lớn. Lần này ta đến đây chủ yếu vì cảm thấy đã rất lâu chưa báo cáo công tác, thuận tiện nhắc lại việc xin đầu tư.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Được.”
Đúng là hắn đã lâu không chú ý nhiều đến Đầu tư Viên Mộng, nghe một chút cũng tốt.
Đầu tiên, Hạ Đắc Thắng báo cáo sơ lược về tình hình công tác trước mắt, nhấn mạnh mấy dự án khá lãi lời gần đây.
Hắn đặc biệt nhấn mạnh có mấy dự án trước kia luôn thất bại, nhưng Đầu tư Viên Mộng vẫn tiếp tục bơm tiền, cuối cùng đã sửa lỗ thành lãi thành công và kiếm về một khoản lớn.