Nhìn ra ngoài cửa sổ thì Hồ Hiển Bân sững sờ.
“Đây là đâu?”
Bên ngoài trông rất vắng lặng, dường như là một khu công nghiệp ở ngoại ô. Nhìn từ bên ngoài cửa sổ xe là một đấu trường rất lớn cũng rất hoành tráng, diện tích chiếm gần bảy tám trăm mét vuông, độ cao khoảng chừng năm sáu tầng.
Hồ Hiển Bân và Hoàng Tư Bác đưa mắt nhìn nhau, suýt chút còn tưởng rằng mình bị bắt cóc.
Không đúng nhỉ, Tiểu Tôn là tài xế riêng của tổng giám đốc Bùi sao lại biến thành phản tặc được chứ?
Bắt cóc thì phải bắt tổng giám đốc Bùi chứ, tổng giám đốc Bùi có nhiều tiền mà, hai chúng ta là hai tên làm công, bắt chúng ta thì được lợi gì chứ?
Hai người còn chưa kịp nghĩ ra tình tiết đáng tin hơn thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước ra từ đấu trường này.
Bao Húc!
Trên mặt Bao Húc lúc này mang theo nụ cười đầy ẩn ý khiến người khác nhìn thấy trong lòng có chút sợ hãi.
Trong lòng hai người Hoàng Tư Bác và Hồ Hiển Bân không khỏi咯噔, trong nháy mắt đã có chút dự cảm chẳng lành
Không ổn, vô cùng không ổn!
Sắp xảy ra chuyện rồi!
Khoảng thời gian này ra ngoài du lịch nên hai người Hồ Hiển Bân và Hoàng Tư Bác không liên lạc nhiều với người khác ở công ty.
Bọn họ đều suy nghĩ từ một phía, chắc chắn công ty du lịch của Bao Húc đã chuẩn bị xong từ lâu, danh sách đi du lịch đầu tiên chắc chắn cũng đã quyết định rồi, sẽ không có chuyện của hai người họ nữa.
Nhưng xem ra bây giờ suy nghĩ này đương nhiên là quá đơn giản rồi.
Bao Húc đợi bọn họ vô cùng kiên nhẫn!
Cửa xe tự động của xe thương vụ mở ra, Bao Húc nhìn Hồ Hiển Bân và Hoàng Tư bác vừa du lịch trở về trong sự ngỡ ngàng mang theo chút hoảng sợ, hắn mỉm cười: “Hai người còn đợi cái gì? Mau xuống xe đi?”
Hoàng Tư Bác cười miễn cưỡng: “Anh Bao đùa gì thế, chúng ta đường xe trở về, tàu xe vất vả lại còn phải về bàn giao công việc, báo cáo với tổng giám đốc Bùi nữa, cho dù ôn chuyện cũ cũng phải mấy ngày nữa chứ. Tiểu Tôn, còn không mau lái xe?”
Hoàng Tư Bác co rút vào trong, tiếc là xe thương vụ là cửa xe điện, không thể kéo tay, nếu không thì sớm đã đóng cửa lại rồi.
Bao Húc cười hì hì: “Báo cáo với tổng giám đốc Bùi thì không cần đâu, bàn giao công việc thì lại càng không cần.”
“Hai người tự nghĩ xem là ai bảo Tiểu Tôn đi đón hai người?”
Hoàng Tư Bác và Hồ Hiển Bân cứng đờ, trái tim từ từ chìm xuống.
Còn có thể là ai chứ?
Chắc chắn là tổng giám đốc Bùi rồi!
Ngoài tổng giám đốc Bùi thì còn ai có thể sai khiến được Tiểu Tôn?
Nếu không phải được tổng giám đốc bày mưu tính kế thì Bao Húc dám trắng trợn không kiêng nể như vậy sao?
Vậy chẳng phải bằng nghĩa…Bó tay rồi sao?
Hai người này vô cũng biết rõ nếu chuyện này là do Bao Húc làm, vậy không chừng còn có đường xoay sở nhất định, có thể nghĩ cách lấy chuyện công việc để lấp liếm cho qua. Nhưng nếu là tổng giám đốc Bùi đã sắp xếp xong vậy thì không cách nào làm lấy lệ rồi.
Chỉ đành ngoan ngoãn chịu khổ thôi…
Trong nụ cười sâu xa của Bao Húc, hai người bước xuống xe vô cùng không tình nguyện, theo Bao Húc vào trong đấu trường trông rất hoành tráng này.
Bao Húc dẫn hai người dạo một vòng đấu trường, giới thiệu phạm vị sử dụng của các bộ phận ở đây, đồng thời nói với họ thời gian huấn luyện đặc biệt lần này.
Một tháng!
Trong thời gian một tháng sau này họ phải bắt đầu tập huấn trong đấu trường này để thích nghi trước với môi trường sinh tồn hoang dã.
Ở khách sạn ư? Không có chuyện tốt đó đâu.
Buộc phải ngủ lều, ngủ trong túi ở đây.
Về ăn uống thì thoải mái hơn chút, để bảo đảm dinh dưỡng nên luôn được ăn ngon. Nhưng thường ngày lúc huấn luyện thì những món như bánh quy nén, thịt khô cũng sẽ không thiếu.
Dạo một vòng xong, biểu cảm và tâm trạng của Hồ Hiển Bân và Hoàng Tư Bác cũng có chút thay đổi nhỏ.
Chút may mắn cuối cùng trong lòng cũng tan thành manh khói.
Nhìn ra rồi, Bao Húc sớm dã bày thiên la địa võng, chỉ đúng bọn họ trở về thôi!
Muốn chạy ư? Sợ là không có cửa.
Mặt của Hồ Hiển Bân dài ra như trái khổ qua, vốn dĩ hắn còn muốn về bàn giao công việc với Vu Phi, rồi tiếp tục vui vẻ làm người phụ trách bộ phận game của mình, nhưng xem ra bây giờ sợ là một tháng này căn bản là hết vui rồi.
Hoàng Tư Bác vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn miễn cưỡng cười rồi nói: “Anh Bao này, đấu trường lớn vậy chỉ huấn luyện hai người chúng ta, khó tránh có chút không thích hợp lắm.”
“Ngươi xem hay là thế này, tạm thời cho chúng ta về nghỉ ngơi chỉnh đốn, sắp xếp công việc, qua một thời gian nữa nhân viên đầy đủ rồi hẵng nói.”
Điều hắn muốn là có thể kéo dài ngày nào hay ngày đó.
Chỉ cần thả hắn về thì lập tức đặt vé máy bay đến Mỹ để tham gia quay phim ‘Người Kế Nhiệm’ cùng đám người Chu Tiểu Sách.
Đến lúc đó dù Bao Húc có bản lĩnh lớn cũng không thể chạy đến Mỹ lôi hắn về được nhỉ?
Bao Húc cười ha ha.
Ngươi nghĩ ta ngốc à?
Biểu cảm muốn chuồn đã viết lên mặt rồi, có thể để ngươi được như ý sao?
“Yên tâm đã sắp xếp xong hết rồi, người sẽ đến đủ nhanh thôi.”
“Danh sách đầu tiên là tổng giám đốc Bùi quyết định, tuần này có thể chính thức bắt đầu tập huấn, một người cũng không được thiếu.”
Hồ Hiển Bân hỏi: “Vậy à? Có những ai?”
Bao Húc lấy một tờ giấy từ trong túi ra, bên trên là danh sách lớp huấn luyện đặc biệt kỳ đầu tiên của Chịu Khổ travel.
Hồ Hiển Bân đưa tay cầm lấy, Hoàng Tư Bác cũng lại gần xem.
Tiêu Bằng, Nhuế Vũ Thần, Diệp Chi Chu, Quả Lập Thành, Hạ Đắc Thắng…
Khá lắm, mấy người phụ trách bộ phận nòng cốt của Đằng Đạt không sót một ai.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh của mình.
Từ bỏ mọi ảo tưởng, cam chịu số phận đi!
Tuy nói những người này quả thật đều là nhân vật Bao Húc hận thấu xương, nhưng đương nhiên Bao Húc không có quyền sắp xếp cho họ cùng nhau đặc huấn một tháng.
Người cuối cùng có thể quyết định danh sách này chỉ có tổng giám đốc Bùi.