Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 235. Mỗi Một Lượt Like Ông Chủ Đằng Đạt Lùn Đi 1Cm!

Chương 235. Mỗi một lượt like ông chủ Đằng Đạt lùn đi 1cm!
Chương 235. Mỗi một lượt like ông chủ Đằng Đạt lùn đi 1cm!

Lâm Vãn cũng ôm suất của mình ăn đến ngon lành. 

Nàng từng ăn đủ các món ngon, thỉnh thoảng nếm thử cơm nhà thế này cũng mới lạ. 

Vừa ăn nàng vừa thấy hơi cảm động. 

Trong nửa năm làm việc ở Đằng Đạt, dường như nàng luôn xúc động trước những hình ảnh dịu dàng ấm áp ở đây. 

Tổng giám đốc Bùi đối xử với nhân viên cực tốt! Một ông chủ tốt như vậy sao thế giới này không thể đối xử dịu dàng với hắn nhỉ?

Cuối cùng Lâm Vãn cũng hạ quyết tâm, nàng yên lặng nhấn một dãy số trong điện thoại, quyết định làm một số chuyện trong khả năng của mình. 

Quán cà phê internet Netfish.

Khu cafe.

Một người đàn ông trông hơi tang thương đang cầm ly cà phê uống thật chậm rãi.

Một người trung niên khoảng năm mươi tuổi bước vào quán cà phê Internet rồi ngồi xuống trước mặt người đàn ông đó.

"Tổng giám đốc Lưu." Người đàn ông trông hơi tang thương đứng bật dậy tỏ vẻ tôn kính.

"Ngại ghê Tổng giám đốc Lý, công ty nhiều việc quá nên ta tới hơi trễ. Cơ mà chỗ này khó tìm thật đấy." Tổng giám đốc Lưu lớn tuổi hơn chút ngồi xuống phía đối diện, hắn theo thói quen lấy ra một điếu xì gà.

Lý Thạch giơ tay ngăn cản: "Tổng giám đốc Lưu, ở đây cấm hút thuốc."

Tổng giám đốc Lưu hơi sửng sốt: "Cấm hút thuốc?"

Hắn quay đầu nhìn một hồi không thấy biển cấm hút thuốc đâu nhưng nhân viên phục vụ trẻ tuổi lại cười hối lỗi với hắn, ở đây cấm hút thuốc thật.

Tổng giám đốc Lưu cũng không để bụng, hắn lại cất điếu xì gà đi.

"Tổng giám đốc Lý, đây chính là nơi ngươi định đầu tư mà ngươi đã kể với ta đấy à?" Tổng giám đốc Lưu nhìn ngó xung quanh, "Thoạt nhìn nơi này... chỉ là một quán cafe hết sức bình thường thôi mà."

Hắn thoáng khựng lại rồi hơi nghi ngờ: "Nhưng từng hàng máy tính này là sao?"

Lý Thạch uống cà phê cười nói: "Tổng giám đốc Lưu ngươi không biết rồi."

"Chủ quán này rất có mắt nhìn. Theo ta thấy bất kể là quán cà phê Internet, quán bar hay quán cafe, nếu xét riêng đều rất triển vọng."

"Đáng tiếc không hiểu tại sao chủ quán lại kết hợp tất cả lại, kết quả là chúng cản trở lẫn nhau khiến giờ quán vắng tanh."

Lý Thạch trình bày cặn kẽ những điều hắn tìm hiểu được về quán cà phê internet Netfish trong khoảng thời gian này, kể cả việc hồi Trần Lũy còn ở đây quán từng rất nổi.

"Tiếc là từ khi ca sĩ kia đi, ca sĩ mới không được chào đón như vậy nữa, độ hot của quán lại bắt đầu giảm dần. Đến giờ quán sắp trở về trạng thái nửa chết nửa sống trước đây rồi."

"Nhưng nhận định của ta về nơi đây sẽ không thay đổi, ít nhất quán cà phê Internet này còn theo hướng cao cấp, có lẽ đó sẽ là phương hướng phát triển trong tương lai."

Nghe Lý Thạch nói xong, Tổng giám đốc Lưu khẽ gật đầu.

"Vậy nên ngươi muốn đầu tư vào đây ư?"

Lý Thạch nhấp một ngụm cà phê, hắn tràn đầy tự tin: "Không sai. Với tư cách là một người đầu tư, khứu giác của ta vẫn rất nhạy bén. Tổng giám đốc Lưu, ngươi là người làm bất động sản, ta cảm thấy nếu hình thức cao cấp như quán cà phê internet Netfish này có thể mở ở nơi thích hợp, có khả năng sẽ có chút triển vọng nên hôm nay ta mới cố ý hẹn ngươi ra đây để bàn chuyện này."

Tổng giám đốc Lưu thoáng suy tư, rất nhanh hắn đã hiểu rõ điểm mấu chốt: "Ừm, nói vậy cũng đúng. Thực ra quán này lỗ hay lãi cũng chẳng có ý nghĩa mấy. Để nó phục vụ tầng lớp cao cấp rồi đẩy giá đất của cả khu này lên cũng là một vụ làm ăn không tồi."

"Ngươi đã bàn bạc với chủ quán chưa?"

Lý Thạch lắc đầu: "Vẫn chưa, ta đang đợi thời cơ thích hợp."

"Thật ra quán này cũng mới mở hai ba tháng thôi. Ta thấy chủ quán không giống kẻ thiếu tiền. Hơn nữa từ cách làm việc cấp tiến của hắn, ta e tính hắn tương đối cố chấp, không chịu tiếp thu ý kiến đâu."

"Theo ta được biết, rõ ràng quán này chẳng kiếm ra tiền nhưng ông chủ vẫn tiếp tục đập tiền vào nó, còn mở hẳn ba bốn chi nhánh trong thành phố Kinh Châu cơ. Người cứng đầu như vậy quả là hiếm thấy."

"Đương nhiên ta vẫn chưa điều tra cẩn thận mà chỉ suy đoán dựa trên những điều mình tai nghe mắt thấy trong khoảng thời gian này thôi."

Tổng giám đốc Lưu khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Muốn bỏ ra ba bốn triệu để mở một cửa hàng đặc biệt như vậy chắc chắn sẽ bị rất nhiều người khuyên can. Nhưng quán này vẫn mở, hơn nữa không chỉ mở một quán, điều này đủ để chứng minh chủ quán chẳng những không thiếu tiền mà còn khá chuyên quyền độc đoán.

Nếu không hắn đã chẳng làm nổi việc như vậy.

Lý Thạch tiếp tục nói: "Thế nên giờ ta mà đi đàm phán thì khả năng cao là sẽ thất bại, đối phương chắc chắn sẽ không nhận đầu tư của ta đâu."

"Ta muốn đợi tiếp, đợi quán này tiếp tục không chút khởi sắc, đợi mấy chi nhánh cùng nhau lỗ to, đợi đến khi chủ quán nghi ngờ bản thân rồi thay đổi dự định..."

"Ta sẽ quyết đoán vươn tay giúp đỡ bằng cách đầu tư một khoản tiền lớn, đồng thời thuận lý thành chương nắm trong tay một phần quyền kiểm soát."

"Tổng giám đốc Lưu, đến lúc đó chúng ta có thể thoải mái bàn chuyện hợp tác rồi."

Tổng giám đốc Lưu cười haha, hắn không đồng ý cũng chẳng từ chối: "Tổng giám đốc Lý thật biết cách tính toán. Nhưng ta thấy hình thức buôn bán này còn phải xem xét thêm."

"Tổng giám đốc Lý đừng hiểu lầm, ta không có ý đả kích ngươi đâu. Con người ta làm việc hơi bảo thủ, không có ánh mắt nhìn xa trông rộng như người đầu tư các ngươi. Nhưng đợi đến khi Tổng giám đốc Lý thực sự đạt được mục đích, ta không ngại thảo luận chi tiết đâu."

"Nhỡ Tổng giám đốc Lý lại trở về tay không thì sao? Chỉ sợ đến lúc đó, người bàn chuyện hợp tác với ta lại là người khác đấy."

Lý Thạch mỉm cười nhấp một ngụm cà phê: "Tổng giám đốc Lưu yên tâm, ta thấy chủ quán này chẳng có lý do gì để từ chối ta cả."

...

Ngày 18/6.

Mấy tựa game của Đằng Đạt đồng thời cập nhập phiên bản mới!

Những người chơi đã trông mong từ lâu lập tức vui như trẩy hội, ai nên mua bản cập nhập thì đi mua, ai nên giành vũ khí sử thi thì đi giành. Họ vừa hô hào "Đằng Đạt có lương tâm ghê" vừa điên cuồng mua sắm, nhân tiện còn điên cuồng chửi bởi mấy tựa game bắt nạp trên diễn đàn.

Hết chương 235.
Bình Luận (0)
Comment