Mà tình huống bây giờ, doanh nghiệp nghiên cứu phát triển game và người chơi liên tục đổ vào, tuy bên ngoài có vẻ cuộc đấu tranh giữa người chơi trên nền tảng sẽ kéo dài thời gian, nhưng chí ít có nghĩa là nền tảng đã trải qua nguy cơ lớn nhất, tình hình sau này ắt sẽ từ từ chuyển biến tốt đẹp.
Đương nhiên game “Lưỡi Kiếm Của Đế Quốc” này cũng có thể bình chân như vại!
Đang ngẫm nghĩ lại nghe tổ trưởng tổ thử nghiệm bên cạnh lầm bầm: “Sao hình như phong thủ bảo địa này lại mất linh rồi, kỳ lạ, hôm nay chẳng phải thứ sáu sao?”
Vốn dĩ “Lưỡi Kiếm Của Đế Quốc” thật sự đã nghiên cứu phát triển xong rồi, nhưng vẫn có nội dung mới cập nhật cho sau này.
Đối với game game mobile, mấy tháng đầu lên sàn là thời gian để kiếm tiền, nên tuy có thể thả lỏng hơn giai đoạn nghiên cứu phát triển, nhưng nội dung mới vẫn phải tiếp tục nghiên cứu phát triển.
Tranh thù nhiều người chơi, độ hot còn cao, cho ra vài nội dung mới, lợi nhuận cũng sẽ nhiều hơn.
Đợi đến khi game đi đến giai đoạn nửa sau của cuộc đời thì làm nội dung mới cũng sẽ không kích thích quá nhiều đến doanh thu, cả tổ dự án sẽ tiến vào trạng thái cá muối, bắt đầu ấp ủ lên men dự án mới.
Nghiêm Kỳ nói: “Mất linh thì viết lại, làm chuyện khác, viết tổng kết công việc. Sắp tới “Vĩnh Đọa Luân Hồi” chính thức cập nhật rồi, thả lỏng một chút cũng được, làm việc nghỉ ngơi kết hợp đi.”
Sau khi chuyển đến đây, thói quen làm việc Nghiêm Kỳ và nhân viên cấp dưới cũng có thay đổi nhất định.
Chủ yếu là vì sửa bug trong phong thủy bảo địa, hiệu suất trong khoảng thời gian khác nhau cách biệt cực lớn!
Nếu cuối tuần tăng ca cả ngày còn không bằng ngày làm việc một tiếng mà phát hiện nhiều bug, thế còn có gì mà tăng ca?
Quả nhiên, cũng không loại trừ những ông chủ khác có ý đầu đen tối, biết rõ các nhân viên cũng không có giúp đỡ gì đến dự án, lại buộc phải yêu cầu tiếp tục tăng ca.
Nhưng rõ ràng Nghiêm Kỳ không phải người như vậy.
Sau khi chuyển đến hắn cũng phát hiện, quy luật của phong thủy bảo địa này cũng không phải không thành không thay đổi, chỉ hai điều “cuối tuần không tăng ca” và “phạm vi hình cầu” này, có lúc cũng sẽ có ngoại lệ.
Ví dụ, ngày làm việc khác cũng mất linh.
Vừa bắt đầu, Nghiêm Kỳ vẫn suy nghĩ rốt cuộc chuyện này là sao, nhưng đã bàn bạc tìm nguyên nhân với các nhà thiết kế khác trong nhóm, không có kết quả.
Chỉ đành bỏ qua.
Dù sao thì thứ như huyền học này, dù tìm quy luật cũng chỉ có thể suy đoán, nếu thật sự không có dấu vết, thế chỉ có thể sống chết mặc bay.
Nên Nghiêm Kỳ cũng không xoắn xuýt điều này nữa, game đã xác thực kiếm tiền, không cần vội, làm việc lúc hiệu suất cao, lúc hiệu quả không cao thì làm chút chuyện khác.
Vừa hay hôm nay là ngày đầu tiên cập nhật “Vĩnh Đọa Luân Hồi”, Nghiêm Kỳ đã đặt trước game này lúc thông báo, sau khi đến thời gian tải nội dung xuống, tiến vào trải nghiệm.
Dù sao cũng chỉ có 30 đồng, theo Nghiêm Kỳ thấy thật sự chẳng khác gì tặng không.
Dù sao thì trong game mobile bây giờ, 30 đồng cũng là tháng mà thôi.
“'Vĩnh Đọa Luân Hồi' là DLC của 'Quay Đầu Là Bờ', nghe nói cách chơi tương tự. Nhưng nghe nói tổng giám đốc Bùi đích thân chỉ đạo, còn để tác giả tiểu thuyết tham gia nghiên cứu phát triển, đáng để mong đợi.”
Nghiêm Kỳ thấy thời gian cũng tầm tầm, bắt đầu tải game xuống.
...
Cùng lúc này, ở một quán cà phê không mấy bắt mắt.
Bàn ở một góc, ba người Bùi Khiêm, Lý Nhã Đạt và Đường Diệc Xu đang mắt lớn nhìn mắt nhỏ.
“Chào ngươi, cà phê của ngươi đến rồi… Ai da!”
Nhân viên phục vụ cầm một cái khai đi sang, trên cái khay là cà phê ba người đã chọn, kết quả vừa đi đến bên bàn lại vấp chân suýt ngã về trước.
Bùi Khiêm và Đường Diệc Xu gần nhân viên phục vụ gần như giơ tay cầm tách cà phê trên khay.
Có điều động tác của Đường Diệc Xu lộn xộn, lúc đứng lên suýt nữa đẩy ngã ghế, mà Bùi Khiêm lại nhanh tay nhanh mắt, bình tĩnh.
Ba tách cà phê vẫn an toàn, có điều lý thứ ba chưa được cầm lấy nên đụng vào hai ly còn lại, nước văng ra ngoài một chút.
Bùi Khiêm bình thản đặt hai ly cà phê hoàn chỉnh xuống, đưa cho Lý Nhã Đạt và Đường Diệc Xu.
Nhân viên phục vụ vội xin lỗi: “Xin lỗi ngươi, ta đi lấy ly khác cho ngươi.”
Bùi Khiêm phất tay, bảo hắn đi.
Ha, vẫn may ta có giác quan thứ sáu, tay nghe tám hướng, dự cảm được chắc chắn sẽ có vấn đề.
Bùi Khiêm rút khăn giấy bên cạnh ra lau chút cà phê trên tay, nhìn hai người ngồi đối diện, hơi cảm thán.
Sao gặp nhân viên nhà mình mà như đầu đảng gặp nhau vậy…
Sau khi nền tảng game Triều Lộ chuyển nguy thành an, Bùi Khiêm vẫn luôn suy nghĩ làm sao để nó quay lại đường cũ.
Nghĩ mấy ngày, tuy vẫn không nghĩ ra cách quá tốt, nhưng cuối cùng cũng có chút manh mối rồi.
Nên muốn gặp hai người Lý Nhã Đạt và Đường Diệc Xu bàn chuyện.
Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, dù mình đến nền tảng game Triều Lộ hay là bảo Lý Nhã Đạt và Đường Diệc Xu về Đằng Đạt, thì cũng không ổn lắm. Nhiều người nhiều tai mắt, lỡ đâu lộ ra thì lớn chuyện.
Nên, chỉ có thể tùy tiện tìm một quán cà phê nhỏ ven đường bàn chuyện bí mật thôi.
“Tổng giám đốc Bùi, ta báo cáo tình huống cụ thể khoảng thời gian này của nền tảng game Triều Lộ…” Trước khi đến Lý Nhã Đạt đã làm xong chuẩn bị báo cáo công việc rồi.
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không cần, những thứ cần biết ta đã biết rồi.”
Lý Nhã Đạt khẽ gật đầu.
Quả nhiên, tổng giám đốc Bùi vẫn cực kỳ coi trọng nền tảng game này! Lúc nào cũng chú ý đến từng động tác của nền tảng!
Điều này càng suy đoán của nàng và Mạnh Sướng: Rõ ràng nền tảng game Triều Lộ là một lần thử nghiệm quy mô lớn, là sự sáng tạo đối với mô hình nền tảng game. Một khi thành công sẽ kết hợp với game Đằng Đạt, bay lên trời!
Bùi Khiêm không biết hoạt động tâm lý của Lý Nhã Đạt, chỉ đang sắp xếp suy nghĩ của mình, nghĩ xem nên làm sao để khiến nền tảng game Triều Lộ bé lái về.