“Cứ như vậy, chúng ta hẳn có thể mở rộng tối đa quần thể người chơi, không đến mức không thu hồi được vốn vì vòng game đối kháng quá hẹp.”
Ngập ngừng nói xong, Vu Phi nhìn về phía tổng giám đốc Bùi với ánh mắt cẩn thận.
Nhưng trong lòng hắn “lộp bộp” rất nhanh, vì tuy vẻ mặt của tổng giám đốc không thay đổi quá nhiều, nhưng hắn có vẻ khó giấu được thất vọng!
“Quả nhiên đề nghị của ta vẫn không chuyên nghiệp lắm...” Vu Phi có chút phiền muộn.
Bùi Khiêm thật sự rất thất vọng. Hắn không ngờ Vu Phi lại đưa ra một phương án có vẻ khá đáng tin cậy.
Nếu tiếp tục phát triển theo ý tưởng của Vu Phi, chẳng phải bọn họ sẽ làm ra một game kiểu “Đằng Đạt Đại Loạn Đấu”?
Điều đó tuyệt đối không được!
Nếu hắn thật sự muốn làm như vậy, phần lớn người chơi trung thành chắc chắn sẽ càng vui mừng, hắn có thể không lời nhiều nhưng chắc chắn không lỗ được.
Hơn nữa, đến lúc đó, các game chắc chắn sẽ tự nhiên liên kết với nhau, phía GOG cũng sẽ không bàng quan đứng xem.
Bùi Khiêm cực kỳ không muốn dùng những IP có sẵn trong tay, nhưng cụ thể vì sao không thể sử dụng, tốt nhất là hắn tìm ra một lý do thích hợp.
Bùi Khiêm suy ngẫm một lát rồi nói: “À, xin lỗi, vừa rồi ta có một việc quên nói.”
“Thật ra chúng ta vẫn luôn có một quần thể người chơi vô cùng quan trọng. Đó chính là những người chơi lâu năm của “Quỷ Tướng”.”
“Những người chơi này có thể nói là fan cưng. Khi trên dưới Đằng Đạt chỉ có hai người, bọn họ đã trở thành người chơi của chúng ta, là nguyên lão hardcore chân chính.”
“Nhiều năm trôi qua, tuy “Quỷ Tướng đã liên tục cập nhật một số thẻ bài võ tướng và hoàn thiện cách chơi game thẻ bài, nhưng nói chung nó vẫn như cũ, chơi đến phát ngán.”
“Dưới tình huống như vậy, các người chơi lại không rời bỏ. Điều này thật sự cảm động.”
“Ta cảm thấy, khai phá “Quỷ Tướng 2” cho bọn họ có vẻ cũng có thể đền đáp sự duy trì và kỳ vọng của những người chơi lâu năm dành cho chúng ta.”
“Vì vậy, chúng ta dùng “Quỷ Tướng” làm bối cảnh cho game này!”
Lúc trước, Bùi Khiêm cố ý xem số liệu của “Quỷ Tướng”. Hiện tại vẫn còn một nhóm nhỏ fan trung thành đang chơi, hắn thật sự không nghĩ ra rốt cuộc cái gì khiến bọn họ kiên trì như thế.
Phải biết rằng, cách chơi của “Quỷ Tướng” đơn giản là quét số liệu để rút thể, hơn nữa, xác suất cũng không khó rút lắm. Dưới tình huống gần như hoàn toàn vô dục vô cầu, những người này còn có thể online hàng ngày làm nhiệm vụ, điều này thật sự khó tin.
Vì thế, Bùi Khiêm suy nghĩ, bọn họ quá khó khăn, hắn dứt khoát khen thưởng bọn họ game đối kháng!
Dù sao “Quỷ Tướng 2” chắc chắn không thể làm thành game mobile thẻ bài. Với năng lực nghiên cứu phát minh hiện tại của Đằng Đạt, đến lúc đó, nó chắc chắn sẽ thành một ác ma hút tiền quét ngang giới game mobile.
Cho dù hắn không làm hệ thống nạp tiền rút thẻ, mà kéo dài giai đoạn thu phí mua đứt + thẻ trọn đời, chỉ cần quần thể người chơi đủ lớn, thì khoản thu về cũng vô cùng đáng sợ.
Nhưng người chơi game mobile thẻ bài đi chơi game đối kháng thì sao?
Đó chắc chắn là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Hành vi này có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim.
Đầu tiên, trên danh nghĩa, hắn ra phần tiếp theo cho “Quỷ Tướng” nhắm đáp lại sự kiên trì của những người chơi lâu năm;
Thứ hai, từ game thẻ bài biến thành game đối kháng có thể quét sạch người chơi lâu năm của “Quỷ Tướng”;
Cuối cùng, việc sử dụng bối cảnh giả thiết này còn có thể đánh mất ý tưởng làm “Đằng Đạt Đại Loạn Đấu” của Vu Phi và những người khác một cách hợp lý.
Đến lúc đó hắn có thể bảo những người chơi lâu năm của “Quỷ Tướng” rằng: Các ngươi vẫn luôn thúc giục “Quỷ Tướng 2”, không phải ta đã làm cho các ngươi sao!
Cái gì? Các ngươi muốn game mobile thẻ bài?
Ái chà, game nào chẳng dùng để chơi. Ngươi xem game đối kháng, đồ họa tuyệt đẹp, động tác tấn công trơn tru, đặc hiệu quá đẹp, nó không hay hơn game thẻ bài sao?
Cái gì? Các ngươi tay tàn? Không chơi được? Không cảm nhận được vui sướng?
Các ngươi tay tàn thì trách ta à?
Ta đã làm cho các ngươi, việc các ngươi không thích chơi có liên quan gì đến ta sao.
Hình ảnh này chỉ nghĩ thôi đã thấy đẹp.
Sau khi quyết định phương hướng chung “Quỷ Tướng 2”, Bùi Khiêm lại nhìn về phía Vu Phi: “Việc này chủ yếu do ta chưa nói rõ ngay từ đầu. Thật ra ý tưởng của ngươi cũng khá tốt.”
“Cứ quyết định bối cảnh game thế trước, ngươi nói tiếp về mặt cách chơi của game đi.”
“Không cần câu nệ, có cái gì nói cái đó.”
Vu Phi lại im lặng.
Tổng giám đốc Bùi, ngươi độc ác.
Ngươi bảo ta nói thoải mái, nhưng ta vừa nói xong, ngươi liền nói không.
Tuy mặt ngoài ngươi nói mình quên mất, nhưng trên thực tế, rõ ràng là ngươi không tán thành cách nói của ta, nên ngươi mới uyển chuyển sửa lại ý kiến!
Chẳng phải ngươi nói sẽ suy xét nghiêm túc đề nghị của ta sao?
Kẻ lừa đảo!
Hiện tại tổng giám đốc Bùi lại hỏi cách chơi cụ thể của game, vấn đề này thật sự đề cập đến điểm mù tri thức của Vu Phi.
Ý tưởng “Đằng Đạt Đại Loạn Đấu” mà hắn đưa ra với kiến thức nông cạn về game của mình đã xem như ý tưởng đáng tin cậy nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Về phần chi tiết game, hắn hoàn toàn không biết nên nói từ đâu đến đâu?
Vu Phi nghẹn vài phút như bị táo bón. Hắn bất chấp tất cả: “Được, vậy ta liền nói thoải mái.”
“Ta cảm thấy sở dĩ vòng game đối kháng hẹp vì nhiều nguyên nhân.”
“Nguyên nhân lớn nhất là nó quá hardcore, hơn nữa, gần như toàn bộ vui sướng đều tập trung ở PVP.”
“Đối với người chơi bình thường, nó khó học, khó luyện, khó có thể cảm nhận được vui sướng. Tuy có cách chơi PVE, nhưng tương đối buồn tẻ, mà độ vui sướng của PVP cao, nhưng vì ít người chơi, độ chênh lệch lớn, nên newbie rất dễ bị đánh đến từ bỏ nhanh chóng.”
“Để thay đổi điều này, ta cảm thấy hẳn suy xét mấy điểm sau.”
“Một là suy xét thay đổi góc nhìn của game đối kháng thành góc nhìn giống “Quay Đầu Là Bờ”, đồng thời điều chỉnh một chút cơ chế chiến đấu, giúp người chơi chiến đấu theo cách phổ biến và quen thuộc hơn.”