Vu Phi hơi khó tin nhìn hai bên, rồi chỉ bản thân: “Ta?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Sao, chẳng lẽ chỗ này còn có người thứ hai có tên Vu Phi à?”
Vu Phi lập tức không biết nói gì hơn, suýt nữa phủ nhận ba lần liền.
“Tổng giám đốc Bùi, ta chỉ làm thay thôi!”
““Vĩnh Đọa Luân Hồi” cũng do Hồ Hiển Bân viết xong bản thảo thiết kế thì ta mới tiếp nhận!”
“Hơn nữa, ta căn bản chưa từng chơi game đối kháng thì làm sao có thể có ý tưởng gì?”
Bùi Khiêm khẽ nhíu mày: “Ngươi nói vậy có vẻ hơi quá khiêm tốn. Ý của ngươi là ngươi chưa từng chơi game đối kháng? Ta không tin hồi nhỏ ngươi chưa từng đánh một hai trận quyền anh với bạn học.”
Vu Phi nhất thời câm nín không trả lời được.
Đúng vậy, bọn họ đúng là nói vớ nói vẩn nếu bảo chưa từng đánh một ván game đối kháng nào ở độ tuổi này. Dù sao khi bọn họ còn nhỏ, game đối kháng hot khắp cả nước, bất kể khu game trên đường hay máy chơi game mua ở nhà, bọn họ chắc chắn đều từng chơi một chút.
Hơn nữa, lên cao trung, đại học, máy tính cũng có không ít giả lập giống máy trên phố, nên chơi vui hai ván với bạn học là chuyện thường xuyên.
Nhưng đối với thể loại game đối kháng, từng chơi mấy ván đã làm sao? Vẫn chẳng khác gì newbie!
Vu Phi tiếp tục lắc đầu: “tổng giám đốc Bùi, nếu ngài nhất định bắt bẻ, ta thật sự từng chơi mấy ván. Nhưng độ hiểu biết của ta về game đối kháng giới hạn trong việc biết game này có danh sách chiêu thức và có thể bắn ra xung kích. Ta hoàn toàn dốt đặc cán mai mấy cái khác như phục hồi tức thời, lựa chọn với combo!”
Nghe đến đó, hai mắt của Bùi Khiêm sáng ngời.
“Ồ? Thế mà ngươi còn biết những khái niệm này à? Không tồi, ngươi đã biết rất nhiều, thừa sức làm game đối kháng!”
Đối với Bùi Khiêm, hắn chưa từng nghe qua mấy từ mà Vu Phi nói.
Thật ra Bùi Khiêm cũng lo lắng, nêu Vu Phi chẳng hiểu biết gì về game đối kháng, hoàn toàn không có bất kỳ khái niệm nào thì hắn có thể khiến hạng mục này căn bản không thể hoàn thành khai phá hay không.
Hiện tại có vẻ đó hẳn là vấn đề không lớn.
Dù sao chỉ cần Vu Phi biết những khái niệm cơ sở và hiểu biết chút ít là đủ rồi. Không kéo dài thời hạn làm game là kết quả tốt nhất.
Hoàn toàn không hiểu, không được; hiểu quá nhiều, cũng không được.
Một người chỉ hiểu biết sơ qua như Vu Phi là người phù hợp.
Vu Phi hơi giật khóe miệng: “Tổng giám đốc Bùi, ngài đừng lấy ta làm trò đùa! Cho dù để cho ta tự tin, ngươi cũng đừng nói rằng ta hiểu biết đủ nhiều chứ!”
“Hơn nữa, ta cũng chỉ nghe người ta nhắc đến những khái niệm này khi ngẫu nhiên lên mạng xem video, chứ bản thân ta cũng chẳng hiểu nó có nghĩa là gì!”
“Cốt truyện của “Vĩnh Đọa Luân Hồi” là do ta viết, bản thảo thiết kế cũng được viết xong. Ta có thể miễn cưỡng tiếp nhận việc làm thay một chút, nhưng game đối kháng, việc này...”
Vu Phi cảm thấy chuyện này quá đáng quá mức, nên không biết nên nói gì mới tốt.
Làm gì có ai làm thế!
“Vĩnh Đọa Luân Hồi” còn chưa tính, dù sao Vu Phi là tác giả gốc của cốt truyện, cộng thêm bản thân hắn là người yêu thích game hành động, hiểu biết rất rõ về nội dụng “Quay Đầu Là Bờ”. Hơn nữa, Hồ Hiển Bân đã viết xong bản thảo thiết kế, việc hắn đến làm thay, xử lý một vài vấn đề nhỏ không đáng kể cũng không phải vấn đề gì lớn, miễn cưỡng có tính thuyết phục.
Nhưng đây là game đối kháng!
Hắn hoàn toàn không hiểu!
Hơn nữa, Vu Phi cảm thấy mình là người sắp phải đi, Hồ Hiển Bân liền phải trở về làm việc.
Ngươi bảo ta nói cái nhìn về game đối kháng ngay lúc này sao? Ta có thể nói gì?
Vu Phi cảm giác bản thân đang phải chịu áp lực không nên có ở tuổi này.
Bùi Khiêm cười.
Vu Phi càng kháng cự, tức là hắn càng không hiểu và càng không tự tin.
Một khi đã vậy, hắn nhất định ép ra một ít ý tưởng chắc chắn sẽ thua lỗ trên người hắn!
Trong phòng họp, các nhà thiết kế không đành lòng khi thấy tình trạng thảm thiết của Vu Phi.
Bọn họ nghĩ thầm, không khỏi hơi quá mức khi không trâu bắt chó đi cày?
Tuy xuất phát điểm của tổng giám đốc Bùi là tốt, hy vọng Vu Phi có thể trưởng thành hơn trong quá trình làm người đứng đầu kế hoạch, dù sao tổng giám đốc Bùi đều yêu cầu như vậy đối với nhiều đời giám đốc kế hoạch, nhưng... rốt cuộc Vu Phi chỉ là một người bình thường không có bất kì kinh nghiệm nghề nghiệp nào, nên việc hắn không có lời nào để nói về một thể loại game mà mình không hiểu biết cũng rất bình thường.
Vì thế, có người muốn giơ tay để nói về quan điểm của mình, một mặt là trả lời vấn đề của tổng giám đốc Bùi, mặt khác là hy vọng gợi ý cho Vu Phi.
Đương nhiên, các nhà thiết kế đang ngồi đây đều không quá hiểu biết về game đối kháng.
Tuy rất nhiều người chơi từng chơi thể loại game đối kháng, nhưng có rất ít người chơi chuyên nghiệp. Nhân viên của bộ phận game Đằng Đạt nhìn chung còn trẻ và không có tài năng đó.
Thấy các nhà thiết kế khác ngo ngoe rục rịch, Bùi Khiêm giơ tay: “Các ngươi đừng ngắt lời. Ta muốn xem ý tưởng của Vu Phi.”
Hắn lại nhìn vào Vu Phi: “Ngươi đừng coi thường bản thân và sợ mất mặt. Thật ra mỗi ý tưởng đều có chỗ đáng khen. Bởi vì ngươi không hiểu, nên rất nhiều ý tưởng mới càng có tính xây dựng và càng có giá trị.”
“Ngươi yên tâm. Truyền thống của Đằng Đạt là nói chuyện thoải mái, có sai cũng không ai cười ngươi.”
Vu Phi khá câm nín.
Tổng giám đốc Bùi đã nói đến mức này, thật sự chẳng có ý nghĩa gì để hắn tiếp tục từ chối.
Nghĩ đến đây, Vu Phi miễn cưỡng gật đầu: “Được, vậy ta tùy tiện nói vài câu.”
“Ta cảm thấy, nếu nhất định phải làm game đối kháng, thật ra Đằng Đạt tương đối may mắn có một lợi thế, đó chính là IP được nắm giữ trong tay.”
“Game đối kháng cũng là một thể loại game vô cùng chú trọng IP, mà Đằng Đạt thật ra có rất nhiều nhân vật kinh điển từ rất nhiều game thành công, chẳng hạn như Vân Tước, Người Trấn Ngục, cùng một số tướng GOG đi sâu vào lòng người như Modeste, tham gia vào đối kháng và biến thành hình thức hỗn chiến.”